(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Sóng gió Đường tướng quân qua đi nửa năm, cung của Đường Quả lại bắt đầu náo nhiệt.

Trong đó, Mạnh phi và một vài phi tử địa vị cao rất chịu khó, ngày nào cũng đến thăm cô.

Sau ngày ấy, Mạnh phi cũng thân cận với Đường Quả vô cùng, thân đến mức các phi tử khác còn nghĩ là cô thiên vị cho Mạnh phi cái gì đó.

Mạnh phi thấy sắc mặt Đường Quả vẫn không tệ, an tâm rất nhiều.

"Nghe nói cha con họ An được phái đi biên cảnh bình định bộ lạc này." Mạnh phi lơ đãng, "Quý phi tỷ tỷ có nhớ An Quý nhân không?"

Đường Quả nhấp một ngụm trà, mỉm cười, "Nhớ chứ. Là vị cực kỳ khiêm tốn, ít ra khỏi cung, vẻ ngoài thanh tú, ăn mặc không có gì nổi bật nhưng cách thêu thùa không bình thường đúng không?"

"Quý phi tỷ tỷ nhớ rõ thật đấy." Mạnh phi không thể không kinh ngạc, "Bộ đồ đó là tự An Quý nhân thêu, nghe nói cách thêu cũng là tự nghĩ ra."

Đường Quả cười, không nói gì. Thật sự An Ngưng Hương rất có thiên phú thêu thùa. Nguyên nhân là, mẹ ruột An Ngưng Hương là một vị tú nương vô cùng xuất chúng, mà thiên phú của An Ngưng Hương thậm chí còn cao hơn cả mẹ mình.

Cách thêu nào, chỉ cần dạy nàng ta hai ba ngày đã có được kết quả.

Chỉ là vì nàng ta biết điều và khiêm tốn nên danh tiếng mới không truyền ra ngoài.

[Ký chủ, cô không định đối phó An Ngưng Hương à?] Hệ thống dường như đánh hơi thấy cái gì đó.

Đường Quả lắc đầu, "Không hứng. Chỉ là một cô bé u mê tình yêu của đế vương thôi, ta lười đối phó. Có điều ta cảm thấy cuộc sống của nàng ta cũng thực đáng buồn."

[Đáng buồn?]

"Bản cung tới đây cũng là vì chân tướng, ngày Hiên Viên Mặc biết được chân tướng cũng sẽ là ngày thê thảm của nàng, mi nói xem có đáng buồn hay không?"

Thế giới này có lẽ là thế giới duy nhất nữ chính không nhúng tay vào kết cục bi thảm của nguyên chủ.

Chuyện của An Ngưng Hương là thế nào?

Mẹ nàng ta là một vị tú nương, thành thiếp thất của An đại nhân, đầu óc thông minh, lại hiểu được dò mặt đoán ý, cho nên đã dạy dỗ An Ngưng Hương kĩ càng từ khi nàng còn rất bé.

Nhất là khi biết con mình phải vào cung, bà còn tự tay dạy dỗ cho con mình. Có thể ngồi xuống thêu đến nửa ngày trời, xem ra cũng là một người rất bình đạm.

Cho dù giờ đã biết mọi chuyện, An Ngưng Hương cũng chưa từng có ý định khiêu khích trước mặt cô, ngược lại im lặng đứng bên Hiên Viên Mặc, để Hiên Viên Mặc giấu đi.

Có thể thấy, nàng cũng là người có trí tuệ, biết nhịn, và có vài phần tâm cơ.

Thành công thì bước tiếp, không thành thì bước lui, hoàn toàn không chọc đến lửa thiêu thân, không thể không nói là thông minh.

Có Hiên Viên Mặc chống hết, nàng không cần vẽ rắn thêm chân làm chuyện dư thừa tăng thềm phiền phức cho mình.

"Ta khá chờ mong, đến ngày đó An Ngưng Hương sẽ biểu hiện thế nào." Đường Quả cười dài.

Hệ thống cảm thấy lời này của cô tràn đầy ác ý.

Nó còn đoán, chẳng lẽ ký chủ thưởng thức thông minh tài trí của vị này, tính cứu vớt người ta một lần. Giờ nó đã hiểu được, làm gì có khả năng ấy, cô chỉ là đang chờ xem hài kịch thôi.

Hệ thống phát biểu ý nghĩ của mình, kết quả nhận được là một tiếng cười của Đường Quả, "Lập trình viên của mi đúng là không có đầu óc, vì sao ta phải giúp nàng ta? Ta chờ hài kịch còn không kịp nữa là."

"Ta và nàng ta nước sông không phạm nước giếng, nhưng mà Hiên Viên Mặc lẫn nhà họ An đã đối phó cha ta đấy? Ta không nhân lúc đó thêm dầu vào lửa là vẫn còn hiền chán."

Hệ thống ha ha một tiếng, không thêm dầu vào lửa? Lúc đó thêm hay không thêm có khác gì nhau không? Dù sao, thảm nhất vẫn là nhà họ An, không không không, thảm nhất phải là Hiên Viên Mặc mới đúng.

_______

Editor: Tất cả là tại tra nam!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi