(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Có nhân có quả, đời trước An Ngưng Hương thành hoàng hậu đã hao hết phúc khí rồi, đời này có cái kết thế nào cũng là vì nhân quả tuần hoàn."

"Có đôi khi nghĩ lại cũng thấy thật bất công. Bản cung muốn gì phải bày mưu tính kế thật kĩ, mà nam nữ chính có hào quang chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng."

"Thống tử, luật trời có ác ý với ta đúng không?"

Hệ thống: Tui biết làm sao được.

"Thôi kệ, vẫn có lợi. Qua nhiều thế giới rồi, ta đã hiểu được có làm thì mới có ăn. Hiện giờ ném ta vào thế giới nào ta cũng có thể sống tốt."

Hệ thống đẫm mồ hôi, ký chủ suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Nó chỉ sợ ký chủ hứng lên hỏi xem nó có quà lớn hay không thôi.

Không phải nó không cho, mà là nó không có thật. Nó chỉ là một cái hệ thống bất lực chỉ có kịch bản chứ không có gì.

À không, hiện tại nó có bản lĩnh nữa. Chẳng qua đây là thế giới cổ đại không có internet, nó cũng chỉ có thể làm công cụ nghe trộm.

"Tâm tình Quý phi có vẻ không tệ lắm." Mạnh phi cười hỏi, "Quý phi có muốn đi ngự hoa viên ngắm hoa không? Người bệnh cũng đã nửa năm rồi, nên đi ra ngoài một chút."

"Được."

"Nhưng các em phải chờ một chút, bản cung muốn đi thay xiêm y. Bộ này trông nhạt nhẽo quá, mặc để ra ngự hoa viên không hợp lắm."

Cung phi: Lại đổi? Ngày đổi mấy lần rồi?

Một hàng dài cung phi cười hì hì đến ngự hoa viên.

Mĩ nhân trong vườn hoa ngắm hoa cũng là một cảnh thật sự rất đẹp.

Chúng cung phi ngắm hoa ngâm thơ, chung đụng với nhau vô cùng hòa thuận.

Không khéo, bên kia lại xuất hiện hai người quen thuộc, không phải Lan Quý tần với An Quý nhân thì là ai?

Hai người nhìn thấy đoàn người của Đường Quả, vội vàng lại gần hành lễ.

"Thật không ngờ có thể gặp được Quý phi nương nương ở đây." Lan Quý tần ngay thẳng, "Thân thể của Quý phi nương nương tốt lên rồi ạ?"

"Quý phi nương nương bệnh nặng, các chị em trong đây lo lắng gần chết. Người khôi phục là tốt rồi, cũng để mọi người có thể nhẹ nhõm hơn."

An Quý nhân quy củ hành lễ xong cũng chỉ đứng một bên không nói gì nhiều.

Đường tướng quân hi sinh, cha con nhà họ An đi biên cương, nàng vẫn không kiêu không nháo, yên tĩnh làm một người tàng hình.

Ánh mắt Đường Quả rơi vào túi thơm bên hông của An Ngưng Hương, hứng thú, "Túi thơm của An Quý nhân rất đặc biệt, trông cách thêu có vẻ quen thuộc với bản cung."

"Ngươi cho bản cung xem thử được không?"

An Ngưng Hương không thể không nghe theo, cẩn thận cởi túi thơm ra đưa cho Mai Lan.

Đường Quả nhìn vật trong tay thưởng thức một lúc, cười nói, "Nhìn qua thấy thật giống với cách thêu của túi thơm bản cung đã từng làm mất, nhưng nhìn kĩ lại, đường thêu vẫn có khác biệt."

"Cách thêu này thô hơn nhiều so với túi thơm của bản cung."

Khóe mắt các phi tần giật giật, Quý phi nương nương, người "bắt nạt" một Quý nhân nho nhỏ rồi khoe của như thế có ổn không đấy?

An Ngưng Hương hơi giật mình, nhìn Đường Quả, "Quý phi nương nương từng có một túi thơm thêu tinh xảo hơn cả túi thơm của thiếp?"

"Đúng thế." Đường Quả đưa túi thơm cho Mai Lan, ý muốn trả lại cho An Ngưng Hương, "Hồi nhỏ ngoài ý muốn làm mất."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi