(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Không biết từ bao giờ, người ta bắt đầu khen ngượi đức hạnh của An Hiền phi.

Thậm chí còn có người đánh giá, An Hiền phi xứng đáng để làm hậu.

Nhưng những lời đồn đãi này rất nhanh bị nhà họ An ép xuống, thậm chỉ cón thả ra lời nói, rằng không hi vọng nghe thấy bất cứ lời đồn nào hãm hại nhà họ An.

Một khi bắt được ai truyền ra, chắc chắn sẽ tấu với Hoàng thượng để xử tội.

Quả nhiên không ai dám nói trước mặt người khác rằng An Hiền phi có thể làm hậu nữa, nhưng sau lưng vẫn vụиɠ ŧяộʍ nói rằng nhà họ An cũng có phẩm hạnh không sai, khó trách sinh ra được An Hiền phi tốt như thế.

Hè đến là Thiên Tần sẽ có lũ lụt.

Không biết Hiên Viên Mặc nghĩ gì mà lại muốn dẫn các phi tần địa vị cao trong cung đi trải nghiệm dân sinh.

An Ngưng Hương cũng nói, cung phi phải giảm bớt chi phí để quyên tặng cho nạn dân qua được thiên tai.

Lời này vừa ra, vô số người khen ngợi, còn nói An Hiền phi không thành hậu thật đáng tiếc. Ai như Hoàng quý phi xa hoa dâʍ đãиɠ thích hưởng lạc kia, đức hạnh thật không bằng một góc An Hiền phi.

Một ít triều thần cũng bắt đầu rục rịch, Hoàng thượng đã đăng cơ nhiều năm rồi, cũng phải nên lập hậu.

Cho dù có sủng ái Hoàng quý phi đến mấy cũng phải cần một người chân chính đứng đầu hậu cung, đúng không? Lại nữa, Hoàng thường đến tuổi này rồi vẫn không có con nối dõi.

Vì thế, mấy người không ưa Hoàng quý phi bắt đầu dâng tấu sớ buộc tội.

Nhưng mà Hiên Viên Mặc vẫn không thèm xem, vẫn đưa cung phi đi trải nghiệm cuộc sống của dân.

"Nếu Quả Nhi không muốn đi thì đừng đi."

Hiên Viên Diệt không hài lòng lắm, không ngờ thằng ngu kia yêu đến mức thành con thiêu thân, vì để An Ngưng Hương có địa vị mà nghĩ ra được cách này.

Đường Quả buông thoại bản xuống, nhẹ giọng cười, "Đi, sao lại không đi chứ. Đây là cơ hội của bọn hắn, cũng là cơ hội của thiếp. Nhiều năm như thế rồi, thiếp cho An Ngưng Hương cơ hội trưởng thành, cũng nên có kết quả."

Cô vòng hai tay câu lấy cổ Hiên Viên Diệt, "Nên phá giấy cửa sổ, thiếp không muốn giả vờ giả vịt với Hiên Viên Mặc nữa. Cha bên kia chắc cũng xong xuôi rồi."

"Ừ." Hiên Viên Diệt ôm lấy dáng người nhỏ bé, chôn đầu xuống cổ cô, "Ta sẽ cho người bảo vệ nàng trên đường đi."

Đường Quả mỉm cười, "Tuy rằng thiếp yếu hơn chút, nhưng cũng chỉ là đau nhức ngày mưa, bình thường cũng không có vấn đề gì. Thiếp vốn là người luyện võ mà."

"Không phải hồi đó nàng còn rất nhỏ à?" Hiên Viên Diệt buồn cười.

Đường Quả biết hắn không tin, liền nắm lấy cổ tay hắn, bẻ nhẹ một cái. Sức lực này khiến hắn kinh hãi.

Cô lên tiếng, "A Diệt, đến đây."

Nói đoạn, cô xoay người rút bội kiếm đã sớm tìm được, nhắm thẳng vào Hiên Viên Diệt.

Ban đầu hắn còn sợ cô bị thương, nhưng rồi cảm giác được kiếm pháp của cô quá tuyệt diệu, hắn bắt đầu đấu thật.

"Mai Lan, đưa kiếm cho A Diệt."

Mai Lan nghe theo, xoay người ra cửa.

Suy nghĩ của nương nương càng ngày càng quái, nhưng mà đấu kiếm trong tẩm cung, thật sự rất thú vị.

Nửa canh giờ sau, trên mặt Đường Quả đã có một lớp mồ hôi mỏng. Hiên Viên Diệt thấy thế, dừng lại, cất kiếm đi, rồi tiến đến bế mỹ nhân mê người lên ôm vào lòng, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng.

Một hồi lâu sau, hắn buông ra.

"Quả Nhi, sao nàng có thể mê người đến thế?"

"Chắc vì mê A Diệt?"

"Lần đầu gặp ta đã mê nàng, cả ngày mất hồn mất vía vì nàng, nhất định phải ôm nàng vào lòng ta mới an tâm."

Tâm tình Đường Quả rất tốt. Cô vứt kiếm sang một bên, "Chờ An Ngưng Hương thành hậu rồi, thiếp và chàng có thể quang minh chính đại đứng trước mặt người khác. A Diệt, chàng phải chuẩn bị trước là mình cũng bị mắng chửi đấy."

"Quả Nhi là nữ tử còn không sợ, ta sợ cái gì nữa?"

"Sợ cũng vô dụng, ai bảo chàng để bản cung chú ý, đến mức bản cung xuống địa ngục cũng muốn kéo chàng theo."

"Cầu còn không được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi