(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đến ngày đi vùng lũ lụt, Hiên Viên Mặc đưa tất cả phi tần địa vị cao đi cùng.

Bao gồm cả Hoàng quý phi Đường Quả thì có tất cả tám vị.

Mặc dù đã cố gắng giảm bớt, nhưng hắn vẫn không thể không đưa những người này đi, đặc biệt là Đường Quả và ánh trăng sáng An Ngưng Hương của hắn.

Đường Quả là công khai chăm sóc, An Ngưng Hương là ngầm chăm sóc.

Nhiều người nhiều mắt, Hiên Viên Diệt không thể xuất hiện được, chỉ có thể đi theo trong âm thầm.

Hiên Viên Mặc chung xe với Đường Quả, những phi tần còn lại chia nhau ra đi xe khác.

Thật ra, lâu lắm rồi Hiên Viên Mặc không cùng một chỗ với Đường Quả. Trong xe ngựa không bao rộng này chỉ có hai người.

Hắn vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác căng thẳng. Mặt không cảm xúc, hắn nhìn nữ tử dựa vào nệm êm đối diện.

So với các năm trước, nàng ta càng ngày càng xuất chúng.

Mấy năm nay, hắn đã vô ý thức xem nhẹ cô hết thảy, tuy rằng ngày nào cũng gặp mặt, nhưng không ngày nào hắn cảm thấy thoải mái cả.

Cũng không biết có phải anh hắn đang muốn cảnh cáo hắn hay không, cứ đến là thấy trên da thịt lộ ra của cô có dấu vết chướng mắt.

"Thân thể Hoàng quý phi còn tốt chứ?"

Đường Quả mỉm cười, gật đầu, "Vẫn tốt."

"Đường có hơi xóc, để nàng chịu khổ rồi."

"Không khổ, đã nhiều năm không ra ngoài, thật sự rất muốn ra ngoài." Đôi mắt đẹp của Đường Quả chiếu đến Hiên Viên Mặc, "Đặc biệt là được ra ngoài với A Mặc, ta rất vui."

Cô vén rèm lên nhìn khung cảnh lui nhanh về phía sau, trên gương mặt ẩn ẩn hiện hiện một nụ cười, "A Mặc, mấy năm nay, cuối cùng ta cũng có được cảm giác này."

"Cảm giác gì?" Hiên Viên Mặc vô ý thức vò góc áo, thấy được nếp gấp, hắn vội vàng vuốt phẳng lại, sợ bị phát hiện.

Đường Quả không quay đầu lại, tầm mắt vẫn đặt ở bên ngoài, "A Mặc, cuối cùng ta cũng cảm giác được, chàng cách ta càng ngày càng xa."

Hiên Viên Mặc rùng mình trong lòng, nói vội, "Hoàng quý phi nghĩ nhiều rồi."

"A Mặc, có đôi khi là chính chàng cũng không phát hiện." Đường Quả quay đầu lại cười với hắn, "Không cần biết thế nào, A Mặc đã từng thật lòng thích ta, thật lòng đối xử tốt với ta, đúng không?"

Hiên Viên Mặc không dám nhìn thẳng vào nụ cười của cô. Đôi mắt kia rất sáng, rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hắn không dám đối mặt, cứ như thể bản thân là một thứ gì đó dơ bẩn sẽ làm ô uế đôi mắt sạch sẽ ấy.

Hắn khó nhọc đáp lại, "Đương nhiên rồi, trừ đối xử tốt với nàng, trẫm còn đối xử tốt với ai?"

"Nghe chàng trả lời thế, ta rất vui." Đường Quả nhìn cảnh ngoài xe, "Không cần biết thế nào, A Mặc đối xử tốt với ta là được, cả đời này ta không còn gì tiếc nuối nữa."

Rồi cô cúi đầu, lẩm bẩm, "Lòng người nào có bất biến." Tiếng rất nhỏ, lại có tiếng xe nữa nên Hiên Viên Mặc không nghe ra cô nói gì.

"Hoàng quý phi hay nghĩ lung tung nhỉ."

Nữ tử mỉm cười, quay đầu lại, "A Mặc, ta rất tò mò, trước kia ta là Quý phi, chàng chỉ gọi ta là Quý phi. Giờ ta là Hoàng quý phi, chàng cũng chỉ gọi ta là Hoàng quý phi."

Hiên Viên Mặc căng thẳng trong lòng, đúng, xưng hô vậy có phải quá xa lạ hay không.

"A Mặc, chàng lười thật, lười gọi tên."

Không cần Hiên Viên Mặc giải thích, cô đã tìm ra lý do cho hắn. Hiên Viên Mặc thấy cô cười duyên, đang không biết nên mở miệng giải thích thế nào, vừa hay có thể im lặng.

Hồi lâu sau, hắn nói, "Nếu không thoải mái, nhớ nói cho trẫm."

"Đã nhớ."

Bên trong xe ngựa yên tĩnh lại. Cô vẫn nhìn ra ngoài ngắm cảnh, nhưng lại khiến Hiên Viên Mặc có cảm giác rằng, cô có thể bay đi bất cứ lúc nào. Hắn muốn đưa tay ra với lấy, nhưng lại nhớ đến chuyện khác, vội thu tay lại.

"Đói không?"

"Không."

Cô quay đầu lại cười, nụ cười này, xuyên thẳng vào đáy lòng Hiên Viên Mặc, không hiểu sao lại khiến hắn hoảng hốt, không biết làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi