(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Bản cung vốn là người biết hưởng thụ."

Đường Quả vẫn không ngẩng đầu lên, ngắm mấy con cá đang tranh thức ăn với nhau dưới hồ, "Nhìn khí sắc Hoàng hậu không được tốt lắm, mang thai khó chịu lắm à?"

"Không phải, có thể vì A Mặc sinh con nối dõi, bản cung không khó chịu chút nào, chỉ thấy suиɠ sướиɠ vô cùng."

"À, ra thế." Đường Quả không để ý, chỉ nhìn cái bụng đã to của An Ngưng Hương, khen một câu, "Hoàng hậu quả là thật tâm với Hoàng thượng."

"Đương nhiên, có phi tần nào trong cung không chân thành với A Mặc đâu, ta cũng thế thôi."

Đường Quả mỉm cười, nào phải.

"Hoàng quý phi nhìn chằm chằm bụng bản cung như thế, hay là cũng muốn có con trai?" An Ngưng Hương đột nhiên hỏi.

Đường Quả cười nhẹ, "Bản cung vô duyên với con cái, không có phúc như Hoàng hậu."

"Sao lại thế?"

An Ngưng Hương hơi nghi ngờ, A Mặc nói Hoàng quý phi không mang thai được, nàng còn tưởng A Mặc ra tay với Hoàng quý phi, hiện giờ Hoàng quý phi nói thế, chẳng lẽ là thân thể có vấn đề.

Đường Quả nói như không việc gì, "Thân thể không cho phép, trước kia rơi vào nước lạnh bị hàn khí nhập thể, nên bản cung không có cái phúc đó. Nguyên bản bản cung còn tiếc cho Hoàng thượng, vì sủng ái bản cung mà không có con nối dõi, tương lai không biết làm sao, giờ Hoàng hậu lọt vào mắt Hoàng thượng, còn có bầu, cũng là một chuyện tốt."

Cô thả thức ăn xuống cho cá, cười thản nhiên, "Nếu không, bản cung lại phạm phải tội hại nước hại dân."

An Ngưng Hương thầm kinh ngạc, hóa ra vì lý do này mà Hoàng quý phi không làm ầm lên với A Mặc. Ngẫm lại cũng đúng, một nữ tử không thể sinh con, được Hoàng đế độc sủng cũng chẳng thấm tháp gì.

Ở hậu cung này, muốn sinh tồn cũng phải nhờ cái bụng.

Đường Quả liếc mắt đã nhìn ra được An gưng Hương đang nghĩ cái gì. Cô thả thức ăn xuống cho cá, nhìn chúng tranh nhau đớp, cảm thấy thật thú vị.

Rất nhiều người nghe nói Hoàng hậu ở ngoài đình với Hoàng quý phi, còn tưởng rằng sẽ có chuyện, ai ngờ đến lúc cả hai rời đi rồi vẫn không có chuyện gì.

Cũng không thèm nghĩ là, Đường Quả không hứng ra tay với cái thai trong bụng An Ngưng Hương, còn An Ngưng Hương có bầu liên quan chó gì đến cô.

An Ngưng Hương có hầu, càng không thể vì đối phó với Đường Quả mà tự làm tổn thương chính mình. Nàng là Hoàng hậu, địa vị đã vững chắc, chỉ có bị ma ám mới làm chuyện như thế.

Đường Quả về cung, bắt đầu thêu túi thơm.

"Nương nương, lại thêu cho công tử ạ?"

"Không, đây là cho Hoàng thượng."

Mai Lan kinh ngạc, cẩn thận nghĩ lại tính nương nương nhà mình, cũng không nghĩ là nương nương muốn tranh sủng.

"Đây chỉ là một phần thôi. Thật lâu về sau, mới có thể đến tay Hiên Viên Mặc. Đó là món quà cuối cùng."

Cô cẩn thận thêu một chữ "Mặc" trong túi, vuốt lên rồi đặt ở chỗ không ai nhìn thấy, sau mặc kệ.

"Từ hôm nay trở đi, Mai Lan em cứ giữa trưa đi mời Hiên Viên Mặc đến dùng bữa cho ta."

"Mai Lan gật gật đầu, "Dạ, nương nương."

"Mai Thanh phụ trách cung cấp tin cho người bên Hoàng hậu, nói là ta mời Hiên Viên Mặc đến dùng bữa, còn lại không cần nói gì thêm."

Hoàng hậu thích Hiên Viên Mặc, chắc chắn sẽ mượn cớ để chặn Hiên Viên Mặc qua đây, cũng chính là mục đích của cô.

Quả nhiên, sau hôm đó, ngày nào Hiên Viên Mặc cũng nhận được tin Hoàng quý phi mời hắn đến ăn trưa. Nhưng cứ mỗi lần hắn định đi lại nhận được tin Hoàng hậu mời, khiến hắn nhớ đến anh hắn nói ban ngày không cần đến cung Hoàng quý phi, nên dứt khoát đi cung Hoàng hậu.

Ngày nào cũng như ngày nào, rốt cuộc hắn cho Lý công công không cần báo tin Hoàng quý phi nữa.

Thật ra, hắn cũng muốn âm thầm quên đi cảm xúc trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi