(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Quả Nhi đối xử tốt với thằng ngu kia thật đấy, còn chuẩn bị cho nó nhiều thế này."

Hiên Viên Diệt không khách khí gì mà quét hết đồ ăn trên bàn, chua chát nói.

Đường Quả không nhịn được cười, "Thiếp biết hắn không đến nên bàn ăn này trên danh nghĩa là của hắn, thực tế vẫn vào bụng A Diệt hết không còn thừa tí nào còn gì."

"Ta biết mà." Hiên Viên Diệt buông đũa ra, nắm tay cô, "Nếu không phải chuẩn bị cho ta, Quả Nhi còn lâu mới dồn hết tâm tư đi làm."

Hắn biết rõ chứ, Quả Nhi đối xử tốt với hắn, thật là muốn mạng hắn.

Đường Quả nhìn túi thơm cún con nho nhỏ bên người Hiên Viên Diệt, nói một câu, "A Diệt, bắt đầu đi, sự thật nên nổi lên rồi. Sau này, quan hệ của hai chúng ta sẽ quang minh chính đại lộ ra."

"Có thể nói cho thiên hạ biết, người ở chung với thiếp chỉ có Hiên Viên Diệt chàng, không phải Hiên Viên Mặc."

"Những chuyện này, đều là một tay Hiên Viên Mặc thúc đẩy." Đường Quả nâng mi lên, thản nhiên nhìn Hiên Viên Diệt cười, "A Diệt, Hiên Viên Mặc phạm sai lầm, chàng cũng đừng sai như thế, thiếp sẽ không tha thứ cho chàng đâu."

"Quả Nhi à, còn lâu ta mới phạm phải lỗi như thế." Hắn ôm lấy cô, sao lại có thể ngốc đến vậy.

Hắn sắp thành gian phu lợi hại nhất thiên hạ rồi, sao cứ có cảm giác kích động là thế quái nào nhỉ?

Đường Quả mời Hiên Viên Mặc hai tháng đều không thành công. Người trong cung cứ ngỡ là Hoàng quý phi đã thất sủng, nhưng Hiên Viên Mặc vẫn thị tẩm Hoàng quý phi, thật là kỳ quái.

Hiên Viên Mặc có hơi nôn nóng trong lòng, dù Lý công công không bẩm báo chuyện Hoàng quý phi với hắn nữa, nhưng hắn vẫn mắt thấy tai nghe được lời người khác.

Có đôi khi, hắn cũng muốn đến vào ban ngày.

Đêm này, hắn vào phòng tối. Hôm nay là thị tẩm Hoàng quý phi, hắn không thể quang minh chính đại đến cung Hoàng hậu.

Vốn dĩ hắn sẽ đi thẳng đến cung Hoàng hậu, không cần đối mặt với Hiên Viên Diệt, nhưng hôm nay hắn lại chờ đến khi Hiên Viên Diệt xuất hiện.

Sắc mặt hắn phức tạp, "Hoàng huynh, buổi tối anh có giải thích với Hoàng quý phi vì sao ban ngày không đến không?"

Hắn cảm thấy câu hỏi này rất thừa thãi, không cần nói, hoàng huynh hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh vẫn sẽ xử lý thật tốt.

"Không cần ngươi nhắc, bản lĩnh dỗ dành phụ nữ ta vẫn có." Hiên Viên Diệt đi qua Hiên Viên Mặc, túi thơm bên hông lắc lắc. Hiên Viên Mặc thấy được, bỗng nhiên gọi Hiên Viên Mặc lại, "Từ từ đã."

Hiên Viên Diệt đương nhiên sẽ dừng lại như ý Hiên Viên Diệt, quay đầu ngờ vực, "Còn có việc?"

Hiên Viên Mặc nhìn túi thơm thêu hình cún con. Hắn không nhìn cái túi, mà nhìn hình vẽ trên đó, phát hoảng.

"Túi thơm này hoàng huynh lấy từ đâu ra?"

Hắn không nhịn được mà chộp lấy túi thơm, cái vật tổ* này, rất giống với cái mà hắn đã trộm được từ trong khuê phòng An Ngưng Hương. Hình này vô cùng đặc biệt, là vật tổ dân tộc, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm.

(*convert: đồ đằng: totem – vật tổ, là hình ảnh động vật, cây cỏ hay hiện tượng tự nhiên của người nguyên thủy, chắc kiểu như tranh cổ vậy á.)

Hiên Viên Diệt đánh vào tay Hiên Viên Mặc, "Xem thì xem, đừng có sờ, đây đương nhiên là quà nàng ấy tặng ta rồi. Ngươi có muốn thì cứ việc đòi người của ngươi đi." Nói xong, hắn đi ngay, Hiên Viên Mặc muốn cản cũng không kịp.

Hiên Viên Mặc mất hồn mất vía vội quay về cung tìm túi thơm đã giấu kĩ, cẩn thận ngắm nghía, vật tổ thật giống, chỉ có chút khác.

Hắn không hiểu thêu thùa, nhưng vẫn có mắt. Túi thơm của hoàng huynh giống cái này nhất, An Ngưng Hương dường như chỉ có thể thêu ra mặt ngoài, không phát hiện ra được điểm sâu trong đó.

Hắn vừa nghĩ đến mà đầu óc đã nổ tung.

Hắn lặng lẽ giấu túi thơm đi, đến cung của An Ngưng Hương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi