(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Phượng Phi Linh là đệ tử thân truyền của Văn Tử Thu ở Tinh Nguyệt môn đúng không? Tinh Nguyệt môn có một người là trưởng lão Bạch Vô Thanh, Bạch Vô Thanh có một đệ tử tên Đường Quả đúng không?"

"Đúng đúng đúng." Mấy người vội đáp lại, đồng thời giật mình, có chung một ý nghĩ to gan.

Đường Quả không thừa nước đục thả câu, nói thẳng, "Tôi muốn nói cho mọi người biết, hiện tại tôi tên Đường Quả, có một sư phụ tên Bạch Vô Thanh, vừa mới bị phế linh căn và trục xuất ra khỏi tông môn."

[Chân nhân Tử Vân]: "..."

[Chân quân Xích Tiêu]: "..."

[Tông chủ Ma tông]: "..."

[Giáo Hoa]: "Đúng rồi, quên chưa nói cho mọi người biết, kẻ phế linh căn của tôi tên Lãnh Dạ Lăng."

[Tông chủ Ma tông]: "Ha ha, Giáo Hoa, đây chắc không phải thật rồi." Hắn tin làm sao được, đệ tử sao lại xui đến mức đấy, phế linh căn người khác thì cũng thôi đi, lại còn chọc đến Giáo Hoa.

Chân quân Xích Tiêu phản ứng lại rất nhanh, "Giáo Hoa, tình hình hiện tại của cô thế nào rồi? Cô đang ở đâu, tôi đến đón cô."

Chân nhân Tử Vân cũng vội nói, "Để tôi tới đón cô cho, tôi biết luyện đan, không chừng còn có thể khôi phục linh căn cho cô."

Tông chủ Ma tông cũng xen vào, "Để bản tôn tới đi. Giáo Hoa, thằng đệ tử kia cô muốn xử thế nào thì xử, không cần để ý đến tôi."

Giáo Hoa là một nhân vật lớn có lai lịch bí ẩn, hắn cũng không muốn vì bao che mà đắc tội với người ta, chỉ cần giữ lại mạng chó cho Lãnh Dạ Lăng là được rồi.

Từ khi gặp được nữ tử tên Phượng Phi Linh, học trò hắn cứ như là bị ma nhập, vốn dĩ rất ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại đã biết cãi hắn.

Nhóm có một chức năng, cứ ở cùng một vị diện là có thể định vị được vị trí của mình, cho nên Đường Quả gửi ngay vị trí của mình vào trong nhóm.

Còn chuyện ai đến trước thì cứ kệ họ.

Cả người cô giờ chỉ có đau nhức, nên chữa thương trước.

Hệ thống im lặng lau mồ hôi, rốt cuộc thì ký chủ đại đại cũng nhớ ra mình là người bị phế linh căn và trọng thương.

Nó hiểu vì sao ký chủ lại lạnh nhạt như thế. Đây không phải là lần đầu tiên ký chủ bị phế tu vi và phế linh căn, cho nên cực kì có kinh nghiệm, không ngạc nhiên tí nào.

Đường Quả đi qua một vài thế giới, liên tục bị phế linh căn, vì thế mà ngộ ra được một quyển công pháp tu luyện cho người bị phế linh căn, sách đen Vạn Vật Hồi Xuân.

Trong một thế giới có cả tu tiên giới lẫn tiên giới, cô chia bản công pháp này ra làm hai phần, linh và tiên.

Vừa mới mở mắt ra đã bị phế linh căn, cô cũng chỉ có thể tu luyện Vạn Vật Hồi Xuân. Công pháp này chỉ có người tàn tật mới có thể tu luyện, nếu đã có linh căn tốt thì không cần dùng.

Vì thế mà cô tu luyện cực kì nhẹ nhõm. Nguyên chủ vốn là thiên tài tu luyện, cộng thêm Vạn Vật Hồi Xuân của cô, tu luyện không có gì khó khăn cả.

Đường Quả mở mắt ra một lần nữa đã là một ngày sau. Các vết thương trên người cô đã khôi phục gần hết, hơn nữa thực lực cũng khôi phục gần đến trình độ của nguyên chủ.

[Ký chủ, công pháp tu luyện của cô vẫn biếи ŧɦái như thế, càng bị phế nhiều, tu luyện lại càng nhanh, mới có... một ngày. Một ngày thôi đó, tôi nhớ trong một thế giới nào đấy, cô tu luyện đến trình độ này cũng phải mất mười ngày."

Đường Quả mỉm cười, "Cũng là vì thân thể này là linh thể trời sinh, năng khiếu trời cho đấy."

Rồi, tâm tình của ký chủ đại đại đang rất tốt.

[Ký chủ đại đại, có người đến.] Vào thế giới tu luyện, hệ thống vẫn theo dõi xung quanh, thấy có người đến, vội nhắc nhở, [Hai người, đến từ hai hướng khác nhau.]

___

Editor: Hôm nay mị có tin vui nên đăng thêm nhaaa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi