(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Nàng... Nàng vẫn ổn chứ?" Bạch Vô Thanh chợt nhận ra, Đường Quả đã khôi phục đến tu vi hậu kỳ Kim đan, trong lòng vừa chấn động vừa kinh ngạc.

Lại nhìn ba người còn lại, hắn cảnh giác lên. Hắn đã từng gặp ba người này, là nhân vật số một số hai ở giới tu tiên, hôm nay lại cùng xuất hiện với cô.

Đường Quả cười nhạt, "Ta tốt hay không tốt, anh không nhìn ra được à? Trưởng lão Bạch, anh phải hiểu, ta và anh không còn là thầy trò nữa, ta cũng không phải học trò của Tinh Nguyệt môn nữa. Ta đi đâu, ta làm gì, có sống tốt hay không cũng không liên quan đến anh."

Bạch Vô Thanh cảm thấy trong lòng thắt lại, nhất là khi cô nói không liên quan đến hắn, hắn cảm giác như có một con dao cắm vào trong lòng mình.

Hắn cũng không biết vì sao lại muốn đến tìm cô, coi như cô nói thế hắn cũng không muốn rời đi, chỉ muốn theo cô. Nghĩ thế nào, hắn làm đúng như thế.

"Mạc đại ca, đi thôi."

Mạc Vân Thiên chần chờ một lúc rồi gật đầu."

"Tử Vân đại ca, Xích Tiêu đại ca, gặp lại sau. Có rảnh nhớ đến Ma tông, ta sẽ lấy rượu tốt đồ ăn ngon ra chiêu đãi hai người."

Mấy người chia tay nhau. Đường Quả đi theo Mạc Vân Thiên, đi qua Bạch Vô Thanh cũng không ném một ánh mắt cho hắn.

Nửa canh giờ sau, Mạc Vân Thiên liếc về phía sau, lặng lẽ giao lưu với Đường Quả, "Giáo Hoa, tên kia vẫn đi theo. Thực lực của hắn không dưới tôi, không quẳng đi được."

"Cứ kệ đi."

Sắc mặt Mạc Vân Thiên cổ quái trong chớp mắt. Hắn lén lút quan sát biểu cảm của Đường Quả, mắt như đang cười, môi cong lên, trên gương mặt tỉnh xảo lộ ra tâm tình không tệ.

Hắn vừa bay vừa nhìn nam tử áo trắng lạnh lùng phía sau, ờ, mặt không cảm xúc, không nhìn ra thái độ. Nhưng người ta cứ đi theo hai người bọn họ thế này không biết là có mục đích gì.

"Giáo Hoa, sắp đến Ma tông rồi, hắn vào cũng không tiện lắm đâu?"

Nghe thế, Đường Quả quay người, đi về phía Bạch Vô Thanh. Bạch Vô Thanh cũng không đi nữa, đứng lại, chờ cô đến trước mặt mình. Hắn dùng ánh mắt thanh tịnh nhìn cô, nhìn nụ cười ẩn hiện của cô, chợt có hơi giật mình, giống như đã thấy được điểm khác lạ trên người cô.

"Bạch Vô Thanh, anh đi theo ta làm gì? Anh là chó con hả?"

Mạc Vân Thiên: "..." Bạch Vô Thanh là chó con?

"Đằng trước là Ma tông. Tiểu Quả, nàng đi theo ta đi, liên lụy với Ma tông không tốt." Bạch Vô Thanh lạnh lùng, nói chuyện cũng lãnh đạm, trong giọng nói không có một chút dao động.

Rõ ràng là muốn đưa cô đi, cảm thấy tốt cho cô, nhưng lại nói với giọng lạnh băng không có tí tình người nào.

Đường Quả cười nhạo, "Không tốt? Ma tông sao lại không tốt? Chẳng lẽ theo anh về Tinh Nguyệt môn mới tốt? Bạch Vô Thanh, sợ là anh đã quên ta rời Tinh Nguyệt môn thế nào."

"Anh tận mắt thấy bọn chúng phế linh căn ta, chính tai nghe bọn chúng tước thân phận đệ tử Tinh Nguyệt môn của ta, và anh... chưa từng ngăn cản." Cô đột nhiên hờ hững, "Anh nghĩ đưa ta về là ta có chỗ dung thân? Không phải anh không thích thấy ta à, sao hôm nay lại một mực đi theo ta? Không phải anh thấy ta phiền, ồn ào, muốn yên tĩnh hay sao? Giờ tốt rồi, anh được yên tĩnh rồi đấy, đừng có tự tìm phiền phức cho mình."

Nói rồi, Đường Quả quay người rời đi, lại bị Bạch Vô Thanh bắt lại.

Cô không tránh, chỉ nhìn những ngón tay thon dài kia, thấp giọng cười, "Bạch Vô Thanh, trước giờ anh chưa từng che giấu rằng anh không thích ta, nhìn ta như nhìn thấy rác rưởi. Sao, giờ lại giữ lấy ta không buông? Anh đê tiện thế à?"

Mạc Vân Thiên yên lặng đứng một bên không dám nói lời nào, yên lặng ăn dưa, yên lặng chia sẻ với các thành viên trong nhóm.

Kinh thiên động địa!!!

Giáo Hoa có một chân với Bạch Vô Thanh!!!

Trời ơi tin được không!

____

Editor: Mạc Vân Thiên kiểu livestream người yêu chia tay...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi