(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Từ khi trùng sinh đến giờ, đây là ngày bết bát nhất của Phượng Phi Linh.

Ả trước giờ cũng không nghĩ rằng ả là người trùng sinh lại rơi xuống cái kết này.

Rõ ràng ả đã chiếm đoạt hết thiên cơ, từng bước một dẫm đạp tất cả những thiên tài ả ngứa mắt.

Chỉ còn Bùi Tuyết và Cơ Thành Thiện.

Cơ Thành Thiện sắp chết trong tay ả, còn Lãnh Dạ Lăng, ả cũng đã nghĩ ra cái kết cho y.

Chờ đến ngày Lãnh Dạ Lăng độ kiếp, ả sẽ nói hết sự thật cho Lãnh Dạ Lăng, cũng nói ra người chân chính kéo y vào hang núi không phải ả.

Đây là cách ả trả thù Lãnh Dạ Lăng, khiến tinh thần y đại loạn, chết dưới lôi kiếp, xương cốt thành tro mới trả được thù bị phế linh căn và bị ma tu hành hạ.

Ả biết rõ tình yêu của Lãnh Dạ Lăng không thuộc về ả.

Nếu không phải y mở mắt ra đã thấy ả, tưởng ả cứu y, căn bản sẽ không liếc ả lấy một cái.

Ả không cần được nam tử thích. Thích gì, cũng không sánh được với thực lực vô song. Cả đời này, ả trả thù xong, kéo những kẻ kiêu căng xuống nước, ả chỉ theo đuổi thực lực.

Ả muốn phi thăng đến tiên giới, Lãnh Dạ Lăng là cái thá gì.

Nhưng ả không ngờ rằng, chưa trả được thù đã xảy ra sơ xuất chỗ Bùi Tuyết.

Tên ma tu không những dùng đan dược tự bạo chết mà còn lưu lại chứng cứ ả hãm hại Bùi Tuyết, thậm chí còn lấy ra cho tất cả mọi người nhìn.

Đối mặt với ánh mắt chán ghét của tất cả, Phượng Phi Linh nhớ lại kiếp trước, những kẻ đáng hận kia cũng nhìn ả như thế.

"Ta đối phó với Bùi Tuyết còn không phải vì anh à."

Phượng Phi Linh tạm thời không tìm được cớ, nhưng mà Bùi Tuyết cũng đã chết rồi, lợi dụng thêm lần nữa dội nước bẩn lên người Bùi Tuyết cũng được.

"Ả không biết xấu hổ mà đi tìm ta, nói thích anh, muốn ta nhường anh cho ả. Nếu như ta không nhường, ả sẽ không coi ta là bạn, còn nói ả không thể tu luyện, dài nhất cũng chỉ sống trăm năm, để ta thành toàn cho ả."

"Là Bùi Tuyết ả chọc ta trước!"

Phượng Phi Linh chấp nhất lại điên cuồng, trong mắt còn có nước mắt, "Dạ Lăng đại ca, ta chẳng qua là không nhịn được. Nhiều năm anh bên ta như thế, ta không nhịn được, không thể không có ý khác với anh."

"Ta nói với ả là không có khả năng, anh biết ả nói gì không?"

"Ả nói nếu như ta không nhường anh cho ả, ả sẽ tự nghĩ cách. Với đầu óc của ả, nhất định sẽ cướp được anh."

"Vậy mà anh lại nhìn ta với ánh mắt đó..." Phượng Phi Linh một mặt đau thương, "Tính ra, là ta hại Bùi Tuyết."

Ả hướng về phía nhà họ Bùi, "Các ngươi muốn báo thù thì cứ đến đi, người hại Bùi Tuyết là ta, nhưng là ả chọc đến ta trước. Phượng Phi Linh ta không chịu được có một con điếm cả ngày chỉ muốn cướp người của ta, ả có chết cũng là đáng đời."

Phượng Phi Linh nói xong, khiến người ta cảm thấy được ả có lí do chính đáng. Bùi Tuyết nếu không có ý định cưới Lãnh Dạ Lăng, Phượng Phi Linh cũng sẽ không trả thù.

Mà người nhà họ Bùi chần chờ. Nếu Bùi Tuyết thật sự làm thế, bọn họ quá mất mặt.

Văn Tử Thu ngược lại là thở phào một hơi, lại có chút ghen tuông trong lòng. Linh Nhi vì Lãnh Dạ Lăng mà làm đến mức đó, y còn nghi ngờ Linh Nhi, thật không xứng với Linh Nhi.

Hắn ta đi đến bên cạnh Phượng Phi Linh, "Linh Nhi, đi về với vi sư đi." Rồi nhìn người nhà họ Bùi, "Chuyện Bùi Tuyết là Linh Nhi sai, nhưng cũng là tự ả ta tìm đến, Vì Linh Nhi cũng có lỗi, Tinh Nguyệt môn ta sẽ bồi thường thỏa đáng cho nhà họ Bùi các người, cụ thể thế nào, đến Tinh Nguyệt môn bàn luận."

Người nhà họ Bùi vốn không hài lòng lắm, chần chờ một lúc, không chấp nhận cũng không từ chối, kì thực trong lòng đang tính xem nên lấy bao nhiêu đồ tốt từ Tinh Nguyệt môn.

Dù Bùi Tuyết có thông minh, nhưng cũng không thể tu luyện được, giờ đã chết rồi, không bằng nhờ đó mà lấy được đồ tốt.

Đường Quả liếc Phượng Phi Linh, nghĩ nhẹ nhàng như vậy là xong? Sẽ còn nhiều bất ngờ nữa chờ đón Phượng Phi Linh đấy.

Cô dùng kiếm chọc chọc Cơ Thành Thiện nằm trên đất, "Công tử, có thể đứng lên không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi