(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Thống tử, đưa ta phù Tụ Hồn."

[Rõ, ký chủ đại đại.]

Phù Tụ Hồn không phải phù Tụ Hồn đơn giản.

Thủ đoạn của ma tu cực kì tàn nhẫn, để không bị tra ra chân tướng, khi đấu với các tu sĩ, cuối cùng chết đi thật là hồn phi phách tán.

Nhất là với chuyện này, theo tính gian xảo của tên ma tu kia, chắc chắn sẽ không giữ lại linh hồn Bùi Tuyết mà khiến nàng hồn phi phách tán.

Phù Tụ Hồn Đường Quả lấy ra là kiếm được ở thế giới tiên giới. Thứ này cũng không dễ tìm ở tiên giới, địa vị của cô lúc đó đủ cao mới có một ít như thế.

Từ miệng ma tu, cô hỏi ra được vị trí của Bùi Tuyết, mang phù Tụ Hồn đi ngày.

Còn tên kia, sau khi nói xong chân tướng bị cô một kiếm gϊếŧ chết. Loại làm nhục nữ tử vô tội này, cô làm sao bỏ qua được.

Bạch Vô Thanh vẫn từng bước không rời theo Đường Quả, nhìn cô dừng ở đâu đó, lấy ra một thứ trông như tấm bùa.

Chưa được bao lâu, xung quanh bùa có những tia sáng từ từ tụ lại với nhau, tạo thành một thân ảnh mảnh mai.

Hắn không biết Bùi Tuyết, cũng chưa từng gặp, nhưng nhìn từ hồn thể cũng biết đây là một nữ tử cực kì xinh đẹp.

Nhưng có đẹp mấy cũng không thu hút được ánh mắt hắn. Sự chú ý của hắn rất nhanh đã rời đến trên người Đường Quả.

Cô hỏi, "Bùi Tuyết?"

Ban đầu Bùi Tuyết còn mờ mịt, nhưng rất mau, nàng nhớ lại chuyện mình đã trải qua, nhớ ra được nàng bị một ma tu xấu xí đối xử thế nào.

Đường Quả tóm tắt chuyện Phượng Phi Linh đã làm với nàng. Bùi Tuyết rất thông minh, lập tức nhận ra được kẻ hại mình là Phượng Phi Linh.

"Vì sao lại muốn hại tôi chứ?"

Bùi Tuyết có hơi sụp đổ, nghe được nhà họ Bùi chấp nhận đến bù của Văn Tử Thu mà không truy cứu Phượng Phi Linh, nàng không nhịn được mà khóc nấc lên.

Nàng đã làm nhiều cho nhà họ Bùi như thế... Nếu không phải nàng có khả năng hiểu biết phi thường, liếc mắt đã hiểu một bộ công pháp, nhìn người thi triển chiêu thức một mắt đã tìm ra sơ hở, nhà họ Bùi có thể từ một gia tộc nhỏ phát triển thành gia tộc cỡ lớn như này hay sao?

Bùi Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân thật không có giá trị trong mắt người khác, từ nhà họ Bùi, cho đến Phượng Phi Linh mà nàng một lòng coi như là bạn tri tâm tri kỷ.

Mấy năm trước, Phượng Phi Linh và nàng quen nhau. Nàng biết tu vi của Phượng Phi Linh mấy năm trời không tiến bộ, lật xem vô số điển tích công pháp, cuối cùng tìm được biện pháp giúp Phượng Phi Linh giải quyết khúc mắc.

Thật không ngờ Phượng Phi Linh lại đưa nàng đến tay ma tu tàn nhẫn. Tên đó quả nhiên không phải người, ngày đêm tra tấn nàng, cuối cùng còn diệt hồn nàng.

Nàng không phải người ngu, linh hồn nàng tụ lại được là vì nữ tử xinh đẹp trước mặt này đã trả một cái giá lớn để giúp nàng.

"Cô muốn tôi làm gì?" Đây là câu hỏi thứ hai của Bùi Tuyết, "Cô giúp tôi tụ hồn, còn nói sự thật cho tôi, tôi tin là cô không rảnh như thế."

Bị chọc trúng tim đen, Đường Quả cười nhẹ, "Mục đích của ta rất đơn giản, là để cô sống tốt, hình thái nào cũng được, tức chết Phượng Phi Linh là được. Ả càng muốn gϊếŧ người, ta càng muốn cứu, ả muốn đạt được mục đích gì, ta càng muốn phá hủy đi."

Gϊếŧ thẳng Phượng Phi Linh, ả sẽ không quá thống khổ.

Đối phó với kẻ điên này, biện pháp tốt nhất là khiến ả không có cách nào đạt được mong muốn.

Khiến ả ngỡ rằng mình đã gian khổ để đạt được mục đích, kết quả thành công dã tràng.

Khiến ả nghĩ rằng, những thiên tài ả hãm hại đã phai mờ đi, đã chết đi, rồi cuối cùng phát hiện ra rằng, những thiên tài này còn đáng sợ hơn so với kiếp trước.

Nghĩ đến lúc đó, Đường Quả không thể không tò mò Phượng Phi Linh sẽ sụp đổ đến mức nào.

Hệ thống: Rất tốt, ký chủ đại đại mới là đồ xấu xa, vì để chơi vui mà không ngại hao tâm tổn trí phí sức mưu đồ, cũng coi như mấy thiên tài này may mắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi