(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

Đệ tử Ma tông chính thức quỳ rạp bội phục thánh nữ cô cô. Lúc trước nhặt "người tàn tật" về cũng thôi đi, lần này dứt khoát nhặt luôn một ma nữ về, thần hồn còn hao tổn cực kì nghiêm trọng, phải ở trong ngọc bội tu bổ linh hồn một thời gian.

Bùi Tuyết trong ngọc bội tu bổ linh hồn cũng không hiểu được hành động của Đường Quả, trả giá lớn để tụ hồn cho nàng như thế chỉ để tức chết Phượng Phi Linh?

Nàng lắc đầu, yên tâm ở trong ngọc bội, đọc công pháp hồn tu Đường Quả ném cho.

Lúc nàng còn là người, vì thể chất có vấn đề nên không thể tu luyện. Giờ nàng đã thành linh hồn, có thể tu được công pháp hồn tu này.

Vừa liếc qua nàng đã nhận ra công pháp này cao cấp vô cùng, so với những công pháp nàng từng đọc còn lợi hại hơn nhiều. Cộng thêm đầu óc thông minh tuyệt đỉnh có khả năng hiểu công pháp rất nhanh của nàng, nàng tu luyện cực kì nhanh, dường như đây là năng lực trời sinh.

Tâm tình Đường Quả rất tốt. Trong tay toàn là thiên tài, đa số là đồ đệ của cô, còn không phải đồ đệ thì cũng là người được cô kéo về Ma tông, là người Ma tông, cũng có thù với Phượng Phi Linh.

Ngay cả Cơ Thành Thiện cũng thường xuyên chạy đến Ma tông, xém nữa coi Ma tông thành nhà mình.

Tông chủ Thánh Nguyên tông cũng không cản. Các trưởng lão cũng hết cách, ai bảo lúc trước Phượng Phi Linh vu oan và muốn gϊếŧ Cơ Thành Thiện, bọn họ không những không cản mà còn mong Cơ Thành Thiện xảy ra chuyện, nhất là những trưởng lão có đệ tử tiềm năng.

Hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp.

Không bao lâu sau, Cơ Thành Thiện bỏ đi thân phận đệ tử Thánh Nguyên tông, tông chủ cũng không cản.

Lúc trước Phượng Phi Linh dễ đạt được mục đích như thế, phải nhắc đến công những người chỉ tội Cơ Thành Thiện. Đám người này không chỉ có người Phượng Phi Linh sắp xếp, mà còn có cả đệ tử Thánh Nguyên tông.

Vì thế mà Cơ Thành Thiện đã lạnh tâm, còn không bằng đến Ma tông.

Đệ tử Ma tông biết được Cơ Thành Thiện gia nhập Ma tông, nhìn nhau một lúc, rồi cảm thán ngay trước mặt Cơ Thành Thiện, "Lần này là hoàn hảo."

"Ừ, cuối cùng thánh nữ cô cô cũng không nhặt người tàn tật."

Hai câu này khiến Cơ Thành Thiện không hiểu nổi.

Nhưng rất mau, chàng hiểu ra ngay. Chàng ở Ma tông, nhận ra rằng có rất nhiều nhiều nhiều... thiên tài, không ai kém chàng cả.

"Ta tên Ôn Ý, thánh nữ cô cô là sư phụ ta, ta là đại đệ tử của người."

"Ta tên Cốc Cầm, là nhị đệ tử của thánh nữ cô cô."

"Ta tên..."

...

"Lúc chúng ta tuyệt vọng nhất, gần như đã bị phế bỏ thì sư phụ kiếm chúng ta về."

"Còn ta nữa. Ta cũng thế, mặc dù ta không phải đệ tử của thánh nữ cô cô, nhưng người giống như ân nhân cứu mạng của ta." Người nói là Lạc Trần, "Thánh nữ cô cô cho người vớt ta lên từ dưới sông, lúc ấy ta đã suýt chết. Thánh nữ cô cô rất thuần túy, cơ duyên tốt cũng không tham."

Lạc Trần cảm thán, chàng chưa từng gặp được ai không thèm quan tâm đến cái gì như này.

"Sư phụ luôn nói, không cẩn phải báo đáp, chỉ cần tu luyện thật tốt, rồi một ngày nào đó cùng lúc xuất hiện trước mặt Phượng Phi Linh để tức chết ả." Ôn Ý không thể nhịn được cười, "Mặc dù không biết vì sao, nhưng chúng ta thật muốn báo đáp người, vì thế mà một lòng tu luyện, chờ một ngày nào đó đi tức chết Phượng Phi Linh."

Cơ Thành Thiện chưa lấy lại được tinh thần: "..."

Cuối cùng chàng nghẹn ra một câu, "Ta cũng suýt chết dưới kiếm của Phượng Phi Linh, là người đột nhiên xuất hiện, một kiếm đánh bay Phượng Phi Linh, ta mới nhặt được một cái mạng."

"Vậy tất cả đều là anh em rồi." Lạc Trần nắm vai Cơ Thành Thiện, "Chúc mừng anh, Thành Thiện huynh, anh cũng coi như là được thánh nữ cô cô nhặt về."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi