(QUYỂN 3) MAU XUYÊN NỮ PHỤ BÌNH TĨNH MỘT CHÚT !!!

"Sư... Sư phụ!"

Lãnh Dạ Lăng không ngờ răng Mạc Vân Thiên muốn tước đi thân phận thiếu tông chủ Ma tông của y.

"Còn duyên thầy trò giữa ta với ngươi, cũng kết thúc lúc này. Bao giờ ngươi suy nghĩ rõ ràng rồi, có thể về lại Ma tông."

Mạc Vân Thiên có hơi mệt mỏi. Hắn thật sự coi Lãnh Dạ Lăng là con trai mà đối xử. Vừa rồi y chỉ trích hắn, lòng hắn lạnh đi.

"Vì một Phượng Phi Linh mà ngươi chất vấn người làm sư phụ là ta, ngươi có từng nghĩ rằng vì sao ta lại bất mãn với Phượng Phi Linh không? Mà Phượng Phi Linh làm những chuyện kia, có phải chuyện nào cũng có lý có căn cứ không?"

Lãnh Dạ Lăng bị nói thế, giật mình. Kỳ thực có nhiều chuyện Phượng Phi Linh làm với lý do hết sức gượng ép.

Nhưng đây là người y thích, cũng là cô bé đã từng cứu y. Y tin rằng trong lòng ả có nỗi khổ riêng nên mới làm ra một vài chuyện khiến người ta thấy khác thường.

Y không cần biết Phượng Phi Linh tốt hay xấu, chỉ cần thích y là được.

Đường Quả không cần biết Lãnh Dạ Lăng nghĩ gì, quay sang nói với Chân Vũ môn và thiên tài La Vũ, "Gia nhập Ma tông ta, đảm bảo toàn môn bình an."

Chân Vũ môn: "..."

La Vũ: "..."

La Vũ cũng là một người trẻ hai mươi mấy tuổi, lần này bị Phượng Phi Linh nói xấu là ăn hiếp ả, chàng ta nghĩ ngay đến chuyện Bùi Tuyết, chớp mắt đã nhận ra được chuyện không đơn giản. Vận khí của chàng ta tốt hơn Bùi Tuyết, là thiếu môn chủ Chân Vũ môn, môn chủ là cha chàng, có quyền lực tuyệt đối ở Chân Vũ môn, cho nên lúc Phượng Phi Linh vu oan, cha chàng là người đầu tiên xông ra nói không có khả năng, còn cam đoan chàng tuyệt đối không làm chuyện như thế.

Nhưng không ngờ rằng Văn Tử Thu lại kéo toàn Tinh Nguyệt môn đến lấy lại công bằng cho Phượng Phi Linh.

Chân Vũ môn đối đầu với Tinh Nguyệt môn là thua chắc, không ngờ rằng trận pháp mới phá thì Ma tông đã đến.

La Vũ âm thầm so sánh Phượng Phi Linh với vị thánh nữ cô cô này, không đợi những người khác kịp phản ứng, đã cất giọng, "La Vũ ta nguyện ý dẫn toàn bộ Chân Vũ môn, từ hôm nay trở đi, chính thức gia nhập Ma tông."

Chàng không xác định được Phượng Phi Linh sẽ chỉnh chàng thế nào, nhưng với tình hình hiện tại, còn không bằng gia nhập Ma tông để đảo bảo bình an, huống hồ Ma tông cũng không phải đám ma tu độc ác chân chính.

Hơn nữa, chàng có hơi ngưỡng mộ thánh nữ cô cô.

Môn chủ Chân Vũ môn nghe lời con, không nghĩ chút nào, "Bản môn chủ đồng ý gia nhập Ma tông."

Một môn phái lớn đang bị Phượng Phi Linh chèn ép, trong chớp mắt đã không còn người nào.

Ả tức gần chết, "Ta sẽ không buông tha La Vũ." Ả cầm kiếm lên muốn gϊếŧ La Vũ, đây là kẻ cuối cùng, vậy mà lại suýt lọt mất.

Trước không gϊếŧ được Cơ Thành Thiện, ả đã không cam lòng. Không gϊếŧ được Cơ Thành Thiện nữa, nhưng hôm nay ả nhất định phải gϊếŧ được La Vũ.

Thấy Phượng Phi Linh như sắp nhập ma, đám đệ tử thiên tài của Đường Quả nhao nhao đến trước mặt La Vũ, cản lại công kích của ả, cuối cùng mỗi người còn đánh ả một chiêu.

Phượng Phi Linh không đỡ được, bị đánh đến chật vật, phải liên tục lui lại về phía sau.

Sư phụ nói không cho gϊếŧ chết Phượng Phi Linh, nhưng cũng không nói không thể dạy dỗ ả.

Phượng Phi Linh bị một đám người áo trắng đánh đến mức không thể đánh trả được, trong lòng tức muốn chết nhưng cũng biết hôm nay không thể làm ăn gì, hung dữ xả ra mấy câu độc ác rồi giục Văn Tử Thu đi.

Lãnh Dạ Lăng quay người đi theo Phượng Phi Linh, Mạc Vân Thiên gọi y lại, "Dạ Lăng, Phượng Phi Linh là kẻ nguy hiểm, ta hi vọng ngươi có thể nghĩ rõ ràng."

Lãnh Dạ Lăng nắm chặt tay lại, lạnh lùng nói, "Đường Quả thì sao? Tông chủ cứ để ả một mực ở Ma tông làm mưa làm gió, so với Linh Nhi cũng không kém đâu. Chí ít trong tâm Linh Nhi là ta, ta sẽ không buông nàng ra, vẫn ở bên cạnh nàng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi