[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

Trời đêm ảm đạm, trăng tỏ sao mờ.

Toàn bộ đảo Chiêm Ngao được bao trùm trong một lớp sương mù, giống như một dải lụa mỏng mông lung không rõ.

Phía xa xa trên bầu trời, có mấy điểm đen đang từ từ tiến lại gần, thuận lợi đi qua khu vực quét của radar, lại một đường không trở ngại đi qua khu vực giám sát bằng tia hồng ngoại, chậm rãi hạ cánh xuống đất, nhìn kỹ có thể thấy là ba bóng đen, mơ hồ cùng màn đêm hòa làm một.

“Devin, anh vòng đường bên trái, tôi và Baron một trước một sau đi sau.”

“Gale, nhớ phải cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.”

Trong chớp mắt, cả ba người biến mất trong màn đêm.

Năm phút sau, Gale là người đầu tiên trở về chỗ cũ và ngồi đợi.

Mười phút sau, vẫn chỉ có mình anh ta, cách khoảng thời gian dự định đã 30 giây, chuông báo động trong lòng vang lên, anh ta nhanh chóng lấy dù, chạy về chỗ cao.

Đột nhiên, có một tiếng động truyền đến, sắc mặt anh ta biến động, tăng nhanh tốc độ — rõ ràng đây là tiếng súng gắn nòng giảm thanh!

Sắp đến rồi! Chỉ cần chạy đến chỗ cao phía trước, phóng người nhảy xuống là có thể thoát rồi.

Bước chân chợt dừng lại, Gale chậm rãi giơ tay lên, bởi vì ngay trước mặt anh ta là một hàng ống ngắm đang ngắm thẳng vào anh ta.

Mí mắt giật không ngừng, anh ta quay người lại, tìm kiếm một con đường thoát thân khác, nhưng chỉ thấy ánh đèn sáng ngời như ban ngày, một đám người cầm súng đứng đó, cắt đứt đường lui cuối cùng của anh ta, dần dần bao vây anh ta.

Tựa như, chim trong lồng, cá trong chậu.

Tháo băng đạn, đặt súng xuống đất, anh ta đã không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể —— giơ tay chịu trói!

Người đàn ông áo đen đi ra từ giữa dòng người, hai người thuộc hạ kéo Devin và Baron ném trước mặt anh ta, toàn bộ cơ thể họ đẫm máu.

“Không mời mà tới, gia tộc Ivis thực sự có bộ mặt không biết xấu hổ!” Một tiếng quát lạnh truyền đến, là giọng của nữ nhưng lại không thấy nửa điểm dịu dàng mà phụ nữ nên có, thay vào đó lại là lạnh lùng, lạnh lẽo, mang đầy sát ý.

Gale liếc nhìn phía xa, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen chậm rãi đi tới, dáng người mảnh khảnh, dung mạo tuyệt lệ, đôi mắt lạnh như cực hàn băng, nở nụ cười quỷ dị.

Cô đứng giữa đám thuộc hạ, trái và phải hàng chục khẩu súng, giống như Athena, nữ thần chiến tranh đi ra từ thần thoại Hy Lạp. Rõ ràng tàn bạo chết chóc, lại đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Tiếng máy bay trực thăng ầm ầm dần dần đến gần, sắc mặt Gale biến đổi, hoảng sợ trợn to mắt, lấy ra thiết bị báo động từ xa mang theo bên mình, ném trên mặt đất, thoáng chốc tiếng nổ tung vang lên, ánh lửa bắn tung tóe ——

“Đi mau, King!”

Xa xa một chiếc trực thăng ẩn núp thuận thế hành động, dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu, nhưng vẫn chậm một bước, bị ba chiếc trực thăng sau lưng vượt qua vây quanh, nó chỉ còn cách xoay tròn trên không trung.

Trong mắt Minh Chiêu nhảy lên tia phấn khởi ——

King! Đó là King!

Thần thoại hắc đạo trong truyền thuyết cùng nổi danh với gia chủ!

Dạ Cô Tinh giơ bộ đàm lên, giọng nói bình thản, “Khách quý đêm khuya đến thăm, nhà họ An sẽ lấy lễ đối đãi, ba bốn lần mời lại vẫn giấu đầu lộ đuôi, có phải có chút không hợp lý rồi không?”

Khóe miệng mọi người co giật, nếu như “bao vây tứ phía” cũng coi như là “lấy lễ đối đãi”, vậy phương thức đối đãi với khách của nhà họ An, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung —— quá siêu!

Một lúc lâu sau, trực thăng mới dần dần hạ xuống, Dạ Cô Tinh nhếch khóe môi, Minh Chiêu truyền lời đến ba chiếc trực thăng vây bắt khác ——

“Bảo trì khoảng cách, hạ cánh theo sau.”

“Rõ!”

Ngay khi hết thảy bụi bặm sắp lắng xuống, chiếc máy bay lại bay ngược trở lại, cánh quạt thổi gió mạnh như roi vung về phía mọi người, suýt nữa không mở mắt được.

Ý cười cứng ngắc bên môi, Dạ Cô Tinh mắt lộ ra vẻ ngoan độc, “Bao vây! Chuẩn bị đạn pháo ——”

Ba máy bay trực thăng được điều ra ngày hôm nay là máy bay chiến đấu, được trang bị đạn pháo, một trong số đó thậm chí có thể bắn lựu đạn nhỏ, có thể so sánh với thuốc nổ TNT.

Nếu đối phương muốn chết, cô cũng không ngại tự tay tiễn người lên Tây Thiên!

Cùng nổi danh với An Tuyển Hoàng?

Cô cũng muốn xem xem, rốt cuộc là bản lĩnh thực sự, hay chỉ là hư danh!

Minh Chiêu kinh ngạc nhìn Dạ Cô Tinh một cái, trầm mặc.

Được rồi, tuy rằng anh ta rất muốn giết chết tên King này, nhưng cũng chỉ trong giới hạn là suy nghĩ thôi, ngẫm lại còn kém phu nhân nhà mình, trực tiếp nổ súng…

Gale biến sắc.

Sức chiến đấu của máy bay nhà họ An mạnh mẽ, đối phương cũng không kém, chỉ là số lượng áp đảo ba đối một quá rõ ràng, chưa tới một khắc, máy bay của gia tộc Ivis đã liên tiếp bị bắn phá ba lần, đuôi bốc cháy, thoáng chốc thắp sáng rực bầu trời đêm.

Một khi ngọn lửa lan sang bình nhiên liệu, toàn bộ máy bay không thể tránh khỏi việc bị phát nổ.

“Cơ hội cuối cùng, chọn sống hay là chết?!” Dạ Cô Tinh một lần nữa đưa ra đề nghị.

Tại thời điểm này, miễn là không phải một kẻ ngốc, cũng nên biết lựa chọn như thế nào. Ấy vậy mà cô vẫn gặp phải một người ngốc nghếch!

Tuy nhiên thay vì bay chậm lại, máy bay lại tăng tốc tiến về phía trước, tạo ra một hình cung tròn đầy, sau đó giống một con lừa ngu ngốc lao xuống biển.

Trong phút chốc, những cơn sóng lớn hiện ra, sóng biển hiện lên như một tấm màn lớn, bao lấy ngọn lửa đang bừng sáng —

Bùm!

Tiếng nổ vang lên.

Dạ Cô Tinh và Minh Chiêu sững sờ, những tên thuộc hạ cũng không thể hình dung nổi, đều bị choáng váng.

Cứ như vậy là xong rồi?

Người đàn ông vĩ đại có thể sánh với An Tuyển Hoàng, cứ như vậy, theo những mảnh vỡ của máy bay, chôn vùi dưới biển sao?

“King–” Gale đang bị giữ chặt chỉ có thể kêu lên một tiếng, ánh mắt hận thù, “Aaaaa—đáng chết! Tất cả các người đều đáng chết —”

Dạ Cô Tinh nhíu mày.

Tiếng la hét kéo lại tâm trí mọi người, sau đó mặt biển cũng không còn động tĩnh gì, tiếng la hét bắt đầu vang lên.

Dạ Cô Tinh không cười, gương mặt không có biểu tình gì, cúi đầu ra lệnh

“Đưa cô ta đến đây.”

“Bỏ tôi ra! Các người đang làm gì vậy?”

“Im miệng!” Thoạt nhìn, Dạ Cô Tinh mở miệng, đưa tay bóp cổ cô ta, kéo cô ta đến bên bờ biển, ấn đầu cúi xuống: “Thấy không? Người anh họ của cô, người được gọi là King, vừa rồi đã theo chiếc máy bay rơi xuống biển rồi, đã biến thành một hồn ma trôi nổi trên đại dương….

Đồng tử của cô ta co thắt lại, lắc đầu như điên dại — “Không! Anh ấy sẽ không chết! Không thể nào chết được! Anh ấy là King, một vị vua hùng mạnh… Ha ha! Cô lại muốn lừa tôi, phải không? Tôi sẽ không bị lừa đâu —”

“Có nhìn rõ đống mảnh vụn đang trôi nổi đó không? Nhìn cho rõ…. trên đó là huy hiệu của gia tộc Avis!”

“Không thể nào… Không thể nào…” Nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, vô cùng thống khổ.

Dạ Cô Tinh híp mắt, một lần nữa nắm lấy cổ cô ta, và nói: “Đừng tự lừa người dối mình nữa, King của cô, đã chết rồi.”

Ánh mắt Nghê Xuyến đột nhiên trở lên sắc bén: “Ngậm miệng lại! Anh ấy sẽ không chết đâu!” Dứt khoát khẳng định.

Ánh mắt Dạ Cô Tinh lóe lên, “Nhưng chiếc máy bay ấy đã rơi xuống biển, trong phạm vi mười dặm xung quanh đây không có một hòn đảo nào có thể hạ cánh cả…”

“Cô tận mắt nhìn thấy sao?! Tận mắt tận mắt nhìn thấy anh ấy rơi xuống biển sao?! Cô nói mau.”

“Ha ha ha…”. Dạ Cô Tinh mỉm cười, tay nắm lấy cằm của cô ta, bóp méo gương mặt cô ta: “Cô nói đúng, tôi thật ra không—tận, mắt, nhìn, thấy!”

Đột nhiên cô đứng dậy, rút súng, lên đạn, chĩa thẳng vào Gale, nhắm bắn, bóp cò, động tác của cô quá nhanh, ngay cả Minh Chiêu cũng không kịp phản ứng.

Trong khoảnh khắc viên đạn bay ra, Gale- người đang bị trói vững vàng đứng dậy, những người giữ anh ta đã ngã xuống, vẻ mặt buồn bã và điên cuồng đột nhiên thay bằng một biểu cảm lạnh lẽo, lộn một vòng tại chỗ, viên đạn xoẹt qua ngang mặt, tạo thành một vệt máu cắt ngang.

Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, tiếp tục nổ phát súng thứ hai.

Trong đêm tối, Gale đã thoát khỏi cuộc tấn công bằng đạn trong một tư thế gần như không thể thực hiện được.

Không cho cô bắn lần thứ ba, người đàn ông xông lên, giống như một con báo săn đang ẩn nấp trong bóng đêm, sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ cơ hội tung ra một chiêu chí mạng, sự bối rối khi bị bắt trước đây đã không còn tồn tại từ lâu!

Dạ Cô Tinh mím chặt môt, không lùi lại, 20 mét, 10 mét, 5m, ba mét, một mét —

Hai cú đấm được tung ta, tiếng kêu kêu rõ ràng phát ra.

Dạ Cô Tinh hít một hơi, nhịn đau kêu một tiếng.

Làm sao cô lại quên mất, bản thân bây giờ không còn là Diệp Tử được đào tạo chuyên nghiệp, xương tựa sắt thép nữa!

Gale cười, “Tìm, chết!”

Dạ Cô Tinh cắn răng, giơ bàn tay phải lên, nhắm thẳng vào phần cổ của anh ta đập xuống, sau đó là một cú đá vào cạnh sườn.

Người đàn ông nghiêng người tránh né, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Dạ Cô Tinh, hung hăng véo một cái, làm một động tác nghiêng người, đẩy mạnh cô về phía trước.

Dạ Cô Tinh gập eo, hạ thấp trọng tâm, lui về phía sau hai bước mới ổn định thân hình, đáy mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.

Lấy lại quền chủ động, Gale duỗi chân đá một cái, một tia sáng lóe lên trong mắt cô, một giây sau, nắm đấm rơi vào đùi người đàn ông, tiếng kêu rên vang lên, cô lên gối một cái, nhắm thẳng vào vị trí đũng quần của người đàn ông.

Nếu như có thể đánh bại người đàn ông này bằng thực lực của mình, Dạ Cô Tinh sẽ không lựa chọn dùng loại chiêu thức hèn hạ này, nhưng tình hình thực tế là, cô đánh không lại!

Cho nên, chỉ có thể đi trước một bước, dùng cách phòng thân của con gái để giải quyết.

Đôi khi, sự đơn giản và thô bạo là một cách tốt để giành chiến thắng.

Đạt được mục đích là được, không cần quan tâm sử dụng phương pháp nào.

“Cô!” Gale giận dữ trừng mắt, hai mắt đầy lửa giận, Dạ Cô Tinh cười xảo trá.

Lên gối một lần nữa, Gale vội vàng né tránh.

Bốn mắt nhìn nhau, Dạ Cô Tinh lại phát hiện tròng mắt của đối phương có màu sắc cực kỳ quái dị, không phải là màu đen thuần túy, cũng không phải màu lam hoặc hổ phách phổ biến của người phương Tây, mà là một loại màu tro quỷ dị, gần như màu ngọc bích nhạt.

Nắm đúng thời cơ, Dạ Cô Tinh thoát thân, lui ra hai bước, giơ súng, nhắm chuẩn mục tiêu, bóp cò.

Tay không không chiếm ưu thế, nhưng cô sử dụng súng thì sao!

“Shit!”

Anh ta vội vàng né tránh, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn, đá một cái về phía cô, lực đạo mạnh mẽ, mang theo tiếng gió.

Dạ Cô Tinh lui về phía sau nửa bước, tránh được công kích, tiếp theo bắn ra phát súng thứ tư, thứ năm ——

“Còn đứng ngây ra đấy làm cái gì?! Bắt sống anh ta cho tôi!”Tức giận quát vang lên, một đám người mặc đồ đen cầm súng chuyển động, Minh Chiêu thuận thế tiến lên, cầm sẵn súng trong tay.

Gale thấy thế, ngừng tấn công, giống như mũi tên lao ra khỏi dây, lao nhanh vun vút, một người bình thường, không có bất kỳ vũ khí tấn công nào, phá vỡ từng tầng bao vây của súng thật đạn thật.

Nhận thấy ý đồ của đối phương, sắc mặt Dạ Cô Tinh chợt thay đổi, “Mau! Bắt lấy Nghê Xuyến!”

Trong một đám người mặc đồ đen đang xông lên, có người nhanh chóng quay đầu, nhưng vẫn quá muộn.

Chỉ thấy một tia sáng xông thẳng lên từ phía chân trời, một chiếc trực thăng đen tuyền đang bốc cháy, tốc độ cực nhanh, hai sợi dây hợp kim titan từ vị trí cabin rơi xuống, Gale kéo một cây buộc vào thắt lưng mình, đang chuẩn bị buộc giúp cho Nghê Xuyến, nhưng những người mặc đồ đen bao vây lại quá nhanh, tiếng súng vang lên liên tiếp.

Anh ta dứt khoát ôm Nghê Xuyến lên, trực thăng nhanh chóng bay lên, kéo hai người đồng thời rời khỏi mặt đất.

Dạ Cô Tinh đoạt lấy súng bắn tỉa GTA trong tay thuộc hạ, nạp đạn, nhắm mục tiêu, ổn định mục tiêu, sau đó, bóp cò ——

Viên đạn lướt qua dưới chân hai người, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng xa, cô buông tha ý định bắn người, ngược lại nhắm vào vị trí chính giữa trực thăng, đó là bình xăng.

Pằng –

Cô chuẩn bị bóp cò lần nữa, lại phát hiện, trực thăng đã ra khỏi phạm vi bắn tỉa, dần dần đi xa.

Dạ Cô Tinh thấp giọng nói một tiếng, ném súng, ngực phập phồng bất định.

Đúng lúc này, giọng nam trầm trầm vang vọng khắp bầu trời đêm, giống như ma âm, thanh âm vang vọng ——

“Người phụ nữ của An Tuyển Hoàng, được lắm, được lắm!”

Tiếng Pháp cực kỳ tiêu chuẩn!

Trong không khí dần dần lan tỏa mùi cháy khét, Dạ Cô Tinh nhíu mày, một giây sau, hô to —— “Tất cả nằm xuống!”

Lời còn chưa dứt, tiếng nổ vang lên, đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, ánh lửa bốc lên trời, khói đen tràn ngập.

“King! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh——”

……

Trong nháy mắt mở mắt ra, trần nhà tinh xảo đập vào mắt, đèn thủy tinh lấp lánh rực rỡ, Dạ Cô Tinh chớp mắt, đầu óc có chút sững sờ.

Giơ tay lên, vén chăn bông lên, giây tiếp theo, bất lực buông xuống, nhìn tay phải mình bị bọc thành bánh chưng, cô bất lực cười khổ.

Cách vụ nổ kinh tâm động phách kai đã ba ngày, lúc An Tuyển Hoàng chạy tới hiện trường, Dạ Cô Tinh nằm sấp trên mặt đất, miệng đầy bùn đất, trên mặt cũng bị một tầng đất bao phủ, không thấy rõ mặt.

An Tuyển Hoàng chỉ nhìn cô một cái rồi bế cô lên, đưa đến bệnh viện, sau một hồi kiểm tra, chấn động não nhẹ, mô mềm tay phải bị tổn thương, cộng thêm thính giác tạm thời bị ảnh hưởng.

Chậc chậc… Đến bây giờ, Dạ Cô Tinh còn nhớ rõ gương mặt lúc đó của anh, đen đến mức giống như than đá, từ đầu đến cuối, không nói một câu nào.

Đưa cô vào giường trong phòng, sau đó rời đi, đến một ánh mắt cũng không nhìn lại.

Được rồi, Dạ Cô Tinh biết, lần này mình hoàn toàn chọc giận anh rồi.

Nhưng mà, cô vẫn còn mối thù chưa trả đây!

King! King! Nghĩ đến cái tên này, cô lại hận không thể lột da người đàn ông đó!

Đây vẫn là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh thất bại, thật sự là một bài học thật lớn.

Cô chắc chắn rằng người đàn ông đã chiến đấu với cô là King-Ives!

Và không có ai trong chiếc máy bay bị rơi.

Nói cách khác, cô giống như một kẻ ngốc, bị người ta tính kế!

Thật là một tính toán hay! Thật là tâm tư xảo quyệt——

Trước tiên lợi dụng vụ tai nạn để mọi người thả lỏng cảnh giác, đắm chìm trong niềm vui đánh chết King, biết được cô sẽ thăm dò Nghê Xuyến, như vậy, căn bản không cần thâm nhập Chiêm Ngao, vậy có thể dễ dàng tìm được Nghê Xuyến, một chiêu dẫn rắn khỏi hang!

Đúng là tính toán được cả cô vào trong kế hoạch!

Cuối cùng cư nhiên còn khinh thường thả đạn pháo, làm cho tất cả mọi người chật vật không chịu nổi.

Rất tốt! Rất tốt–

Không hổ là nhân vật có thể sánh ngang với An Tuyển Hoàng trong hắc đạo, Dạ Cô Tinh nhếch môi, đáy mắt hiện lên tia hứng thú, đời này cô nhất định không đánh lại An Tuyển Hoàng, có một nhân vật có trọng lượng tương đương cũng không hẳn là một việc xấu.

Ít nhất, từ nay về sau, cậu Dạ sẽ không quá mức nhàm chán…

Trừ việc –

Tiếng gõ cửa vang lên, Dạ Cô Tinh mở rèm cửa, mở cửa sổ, “Vào đi. “

Hóa ra là Đặng Tuyết đến gọi cô đi ăn trưa.

“Tôi rửa mặt xong sẽ ra…”

Đặng Tuyết đóng cửa lại.

Dạ Cô Tinh nhìn tay phải, đáy mắt lộ ra sự ghét bỏ, tháo băng gạc ra, trước kia vết thương nhỏ kiểu này hai ba ngày sẽ tự động khỏi, làm sao phải băng thành như vậy?

Không biết còn tưởng rằng cô cụt tay, cụt chân ấy.

Tay phải không dùng lực được, rửa mặt toàn bộ dựa vào tay trái, thời gian lâu gấp đôi bình thường, chờ Dạ Cô Tinh đến phòng ăn, thức ăn trên bàn cũng đã nguội.

“Mang xuống đi, mang thức ăn nóng lên.” Người đàn ông trầm giọng mở miệng, sắc mặt lạnh lùng.

Lập tức có người đáp lại, đem đồ ăn lạnh xuống, chỉ chốc lát sau thức ăn nóng hổi được đưa lên.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, biết anh này còn đang tức giận, trêu chọc không được, nên đi đường vòng một bên, ngồi cạnh hai bé con.

“Mẹ ơi!” Bé gái mỉm cười ngọt ngào gọi.

Dạ Cô Tinh hôn khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của cô bé một cái, chọc cho cô nhóc cười khanh khách,

Bé Tuyệt luôn cao lãnh cũng ngồi không yên, vội vàng đưa tay đi kéo ống tay áo mẹ, tiến tới, vẻ mặt bá đạo —— “Con cũng muốn. “

Dạ Cô Tinh cười cong mắt, ôm con trai, lại hôn một cái, cuối cùng còn đưa tay niết niết khuôn mặt anh tuấn nhỏ bé, bé Tuyệt cả người đều không tốt.

“Ăn cơm ngoan ngoãn nào.” Giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên, không giận tự uy, An Tuyệt ngoan ngoãn, cô bé cũng ngoan ngoãn cúi đầu xúc cơm.

Dạ Cô Tinh không nói gì, bưng bát lên, tay phải mềm nhũn, suýt nữa rơi xuống, không đợi cô có phản ứng gì, anh đã đập đũa xuống bàn, cạch một tiếng, tay người làm đang bưng thức ăn đều run lên, nước canh cũng bị sánh ra một nửa.

“Gia chủ, xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý đâu.”

An Tuyển Hoàng sắc mặt lạnh lùng, cảm giác có thể lạnh chết người.

Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, nhìn người hầu nói: “Cô đi xuống trước, nói đầu bếp đừng đưa thức ăn lên nữa. “

“Cám ơn phu nhân…” Người hầu như được đại xá, lập tức lui xuống.

Dạ Cô Tinh lại bảo An Cẩn, An Du dẫn hai đứa nhỏ đến phòng khách trước.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai người là cô và An Tuyển Hoàng, còn có một bàn thức ăn.

Bốn mắt nhìn nhau, một người trầm như biển sâu, một người chỉ còn sự bất lực.

Nhìn một bàn thức ăn được chuẩn bị cẩn thận, còn có canh xương heo hầm sữa, Dạ Cô Tinh không phải không phát hiện ra, người đàn ông này dùng vòng tay rộng rãi của anh, vì cô xây dựng một thế giới hoàn mỹ, dùng phương thức gần như im lặng, bao dung cô, che chở cô, cho cô tất cả những gì cô muốn.

Khẽ thở dài một tiếng, cô chủ động kéo bàn tay rộng lớn của người đàn ông, mím môi, “Vẫn còn giận à?”

“Không có.” An Tuyển Hoàng không mở mắt.

Kéo anh ngồi xuống, Dạ Cô Tinh tiện tay sà vào cái ôm đã lâu không có kia, ôi cái người đàn ông khó chiều này…

“Còn nói không có, vừa rồi rõ ràng là anh đang giận.”

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, liếc mắt nhìn tay phải của cô, vài chỗ vừa đỏ vừa sưng, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, tựa như có người cầm đao đâm vào lòng anh vậy.

“Tại sao lại tháo băng gạc ra?” Ánh mắt sắc lạnh và nghiêm túc.

Dạ Cô Tinh bĩu môi, “Xấu”. Suy nghĩ một chút, cô nói thêm, “Còn không thuận tiện.”

“Cho nên em tháo ra?”

Cô gật đầu, hợp tình hợp lý.

Bế bổng cô lên, An Tuyển Hoàng không nói hai lời đã đi ra ngoài, Dạ Cô Tinh vội vàng ôm chặt cổ anh, “Hoàng, anh làm gì đó?”

“Đi, băng, bó, lại.” Cô nhìn vị trí huyệt thái dương của anh đang nổi gân xanh, rụt cổ lại, không dám nói nhiều, ngoan ngoãn tùy ý anh bế đến phòng y tế.

Minh Triệt không có ở đây, là Tịch Cẩn băng bó cho cô một lần nữa.

Cuối cùng, lại bị anh bế trở về nhà chính, lại vào phòng ngủ.

Thật ra, Dạ Cô Tinh muốn nói, cô còn chưa ăn cơm… Hơn nữa, cô bị thương ở tay, không phải ở chân.

Thế nhưng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô lựa chọn tạm thời không nói, ngoan ngoãn im lặng.

“Hoàng, anh đừng như vậy mà…” Cô vươn ra một ngón tay, chọc chọc ngực anh.

An Tuyển Hoàng cười lạnh, “Anh làm sao?”

“Đừng dùng khuôn mặt lạnh lùng quái dị nhìn người ta.”

“Tại sao mặt anh lại lạnh, em không biết?”

Dạ Cô Tinh buồn buồn đáp lại, “Biết”

“Vậy em nói một chút nghe xem.”

“Anh trách em không nói với anh đã mang người đi đánh gia tộc Ivis”

Anh im lặng nhìn cô, dùng ánh mắt nói với cô, cô sai rồi.

“Không phải cái này, vậy anh tức giận cái gì?”

An Tuyển Hoàng đặt cô ngồi xuống giường, “Ngồi im, tay đừng nhúc nhích.”

Dạ Cô Tinh ngồi im không động đậy, so với con gái còn nghe lời hơn.

Đá đá chân anh, “Ngoại trừ cái này, anh còn giận em cái gì?”

Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, đáy mắt xuất hiện bất đắc dĩ, môi giật giật, thật lâu cũng không nói lên lời.

Dạ Cô Tinh lại đá, An Tuyển Hoàng vẫn không phản ứng.

Lại đá, lại đã thêm một lần nữa….

“Đừng nghịch!”

“Bây giờ rốt cuộc là ai đang nghịch?” Dạ Cô Tinh nhún vai, “Dù sao cũng không phải em.”

Nói xong, ngã về phía sau, nằm xuống quấn chăn, “Không nói thì thôi…” Xoay người, chỉ để lại một bóng lưng.

Một tiếng khẽ thở dài, “Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong xoay người rời đi.

Dạ Cô Tinh tủi thân xoay người, vén chăn ngồi dậy, “An Tuyển Hoàng, anh được lắm..!”

Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

Dạ Cô Tinh sửng sốt, nhìn bóng lưng anh đang đi xa, khóe mắt cay cay, lần đầu tiên, giữa bọn họ thành ra như vậy…

Bất tri bất giác lại ngã xuống giường ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, đã hai giờ chiều, bụng đói đến mức cồn cào.

Đang định đi xuống bếp kiếm đồ ăn, Đặng Tuyết vừa vặn đẩy cửa vào, tay bưng khay thức ăn, ngửi được mùi thơm, hình như cô càng đói hơn…

Cần tây xào ngô, sườn hầm sen, một bát cháo thịt nạc gan lợn, cộng với một bát canh xương lớn nóng hổi.

Dạ Cô Tinh cầm đũa lên, nhìn Đặng Tuyết một cái, khen: “Chay mặn hợp lý, màu sắc đầy đủ, phối hợp không tồi.”

Đặng Tuyết tìm một vị trí ngồi xuống, “Không làm không dám nhận.”

Dạ Cô Tinh dừng gắp thức ăn, không mở miệng nữa.

“Lúc gia chủ ra ngoài, cố ý dặn mấy món ăn này, nói cô vừa tỉnh, không ăn được thứ quá nồng, còn dặn dò, phải giữ ấm cháo và canh, lúc bưng ra tốt nhất có thể nhìn thấy bốc khói. Dặn tôi cứ nửa tiếng đồng hồ đến phòng ngủ nhìn một lần, để cô không ngủ nhiều quá lại mệt mỏi…”

Đặng Tuyết nói rất nhiều, Dạ Cô Tinh yên lặng nghe, yên lặng ăn từng miếng cháo, từng đũa thức ăn, lại giống như trong nháy mắt mất đi vị giác, ăn trong vô vị.

Cuối cùng, ăn xong, Đặng Tuyết thu dọn bát đũa, bưng khay rời đi.

Dạ Cô Tinh ngồi ở mép giường, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt lên đầu gối, im lặng xuất thần.

Trời chạng vạng tối, An Tuyển Hoàng từ bên ngoài trở về, vừa thay giày, vừa cởi áo khoác, theo bản năng đưa tay ra ngoài, đột nhiên sửng sốt, cười khổ treo áo lên móc.

Anh thế này có tính là… tự chuốc họa vào thân không?

“Phu nhân đâu?”

“Trong phòng ngủ ạ.”

“Chiều nay cô ấy có ăn tối không?”

“Ăn rồi ạ.”

An Tuyển Hoàng đi về phía phòng ngủ, không biết bây giờ nhận sai, có tính là quá muộn hay không?

Cười khổ, liên tục lắc đầu, giờ khắc này, anh chỉ là một người chồng trong lòng phiền muộn, hình tượng hô phong hoán vũ bên ngoài hoàn toàn biến mất.

Sờ sờ mũi, nhận sai thì nhận sai vậy…

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt chợt lạnh lùng.

Bước nhanh đến trước mặt cô, trong mắt thần sắc tâm tình bất định, “Em ngồi như vậy bao lâu rồi?”

Dạ Cô Tinh bừng tỉnh hoàn hồn, một giây sau, tay bị bao bọc vào lòng bàn tay ấm áp của anh, ấm áp ập tới, cô lúc này mới nhận ra, tay chân mình lạnh lẽo hết cả rồi.

“Em không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân được à?” An Tuyển Hoàng nghiến răng nói.

Dạ Cô Tinh ngơ ngác, lúng túng nhìn anh, trong mắt không rõ là tâm trạng gì, chỉ thấy hơi nước mờ mịt, cảm giác như một giây sau sẽ nước tràn ngập lụt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi