[QUYỂN 4] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH

An Tuyển Hoàng cảm thấy rất ảo não, vươn tay chạm vào khóe mắt người phụ nữ, cố gắng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh…”

Dạ Cô Tinh quay đầu đi và không nhìn anh.

Khẽ thở dài, giữ hai bàn tay nhỏ bé mát lạnh của cô, nắm chặt, rồi ngồi xuống mép giường, kẹp chặt đôi bàn chân đông cứng của cô vào giữa hai chân mình để sưởi ấm chúng.

Dạ Cô Tinh quay đầu không nhìn anh, nhưng khóe mắt lại cay xè, mũi đỏ bừng.

Người đàn ông im lặng không nói.

“Anh không phải đã rời đi rồi sao? Còn quan tâm em làm gì?” Khi nói ra câu này, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên.

Làm nũng? Giận dỗi? Ăn vạ?

“Anh không quản thì ai quản?” Một nụ cười nhẹ trên môi, trong mắt An Tuyển Hoàng đầy bất lực.

Dạ Cô Tinh khẽ nói, “Có người muốn quản.”

“Ngoài anh ra, còn ai khác có thể quản được?” Độc đoán và ngạo mạn.

Dạ Cô Tinh nhướng mày, nghẹn ngào: “Anh cũng không nhất định có thể quản nổi.”

“Thật không?” Cười thầm, và đôi mắt lại dần nặng trĩu.

Dạ Cô Tinh thầm nói như vậy không ổn, nhưng vẫn chậm một bước, bị người đàn ông ôm chặt eo, lật người lại, bẹp bẹp bẹp—

Đưa tay lên xuống, không hơn không kém, vừa đúng ba lần.

Dạ Cô Tinh cứng người và đôi môi run run, “Anh… anh lại dám đánh mông em?!”

Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng của mình, không hề có chút áy náy, chỉ vô thức dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa chỗ bị đánh của cô, như thể điều này sẽ giảm bớt đau đớn.

Thật ra chỉ là ba cái vỗ nhẹ thôi, cái mông dày thịt này, có thể đau đến mức nào? Chỉ là vấn đề thể diện thôi, Dạ Cô Tinh nổi nóng, từ trong lòng người đàn ông ngồi dậy, vươn tay bóp lấy cổ người đàn ông, ánh mắt vô cùng dữ tợn.

An Tuyển Hoàng lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, “Em muốn mưu sát chồng à?”

“Đừng quên, chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn.” Cô nắm chắc phần thắng, quả nhiên, sắc mặt anh ta tối sầm lại.

“Không cần mảnh giấy đó, em vẫn là người phụ nữ của anh.”

“Ai là người phụ nữ của anh?!” Cô quát lại.

“Con cũng đã sinh rồi, không phải là em, thì là ai? Mẹ bọn họ…”

Dạ Cô Tinh tức giận mà cười nhạo, “Anh bạo lực gia đình!”

Người đàn ông đưa tay chạm vào mặt cô, “Ngoan, thế này gọi là tình thú.”

Tình thú cái mông ấy!

Dạ Cô Tinh nhấc chân đá một phát, tức giận, không còn muốn khống chế sức lực, người đàn ông lập tức kêu lên, sắc mặt tái nhợt.

“Hoàng, anh không sao chứ?” Vẻ mặt cô căng thẳng, “Em không cố ý…”

Người đàn ông dang cánh tay chụp tới, kéo cô vào lòng, ôm chặt, Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm, “Anh lại dám lừa em!”

Giãy dụa, không để anh ôm mình.

Trọng tâm của người đàn ông không ổn định nên ngã về phía sau, lúc đến gần còn không quên ôm chặt lấy cô, hai người lần lượt ngã xuống giường.

Dạ Cô Tinh vừa định xoay người ngồi dậy, người đàn ông ánh mắt nhanh nhẹn, ra tay nhanh chóng, bóng đen đột nhiên ập tới, trong nháy mắt, cô đã bị kẹt ở dưới người anh.

Quỳ gối xuống, giống như một con sư tử nhỏ với bộ lông bùng nổ, nhưng mắt cá chân lại bị người đàn ông kẹp chặt, không thể thoát ra.

“Bé cưng à, em thật tàn nhẫn!” An Tuyển Hoàng nghiến răng.

“Anh làm trước mà.” Cô đáp lại, nỗi bất bình dâng trào, khóe mắt cô lấp lánh, “Tất cả là lỗi của anh! Lỗi của anh–”

Những giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay của người đàn ông, nóng như lửa đốt, làm trái tim anh đau đớn.

“Đừng khóc…” Anh hốt hoảng.

Dạ Cô Tinh hít mũi đến đỏ bừng hai mắt, “Anh nói xem, rốt cuộc là anh có ý gì? Ròng rã ba ngày không cùng em nói chuyện, chẳng hiểu tại sao đã mặt nặng mày nhẹ với em, còn đánh em…”

Tính ra mười tội lỗi của An Tuyển Hoàng, càng nói càng buồn, càng đếm càng thấy xót xa, cuối cùng nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt nhảy ra.

Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, An Tuyển Hoàng chỉ cảm thấy lòng chua xót và se lại, lẩm bẩm như thì thầm: “Chỉ vì anh lo lắng cho em…”

Nửa đêm tỉnh dậy phát hiện người phụ nữ đáng lẽ phải đang ngủ cạnh mình đã biến mất, anh chưa kịp suy nghĩ thì tiếng nổ vang lên, khi anh đến hiện trường thì khói đen nghi ngút, còn có một đám người nằm trên mặt đất, bất luận là sống hay chết, có thể thấy anh đã mất hết dũng khí để quan tâm, đến đến liếc một cái cũng khó khăn.

Anh sợ.

Sợ rằng kết quả sẽ là điều mà anh không thể chịu đựng được, sợ rằng sẽ đánh mất cô, mất đi người duy nhất trong cuộc đời này.

Trong mắt mọi người, An Tuyển Hoàng là bất khả chiến bại, làm bằng thép rèn thành sắt, đánh đâu thắng đó, nhưng chỉ có anh biết rõ nhất trên đời này, nếu không có Dạ Cô Tinh, An Tuyển Hoàng sẽ không là gì cả!

Khoảnh khắc tìm thấy cô bình an vô sự, không ai có thể biết, anh vui mừng đến phát khóc – thật may là cô vẫn ở đó, thật may là anh vẫn có thể nắm tay cô và ôm cô vào lòng…

Yêu càng nhiều thì càng đau!

Nỗi sợ này qua đi, nỗi sợ sau lại ập tới, gần như nhấn chìm anh.

Nếu như, anh không được phát hiện kịp thời, không kịp đến hiện trường; nếu như, đó không phải là pháo hoa thông thường mà là thuốc nổ thật…

Anh không dám nghĩ.

Cô, là tính mạng của anh!

Hiểu được sự đau buồn nặng nề trong mắt của người đàn ông, sống mũi Dạ Cô Tinh cay cay.

Sao tháo băng gạc ra rồi?

Đừng nghịch.

Tại sao anh lạnh lùng như vậy, em lại không biết?

Em đã ngồi đấy bao lâu rồi?

Em đúng là không thể tự chăm sóc tốc cho bản thân?!

Chỉ là anh lo lắng cho em…

Từng lời anh nói đều văng vẳng bên tai, vẻ mặt vô cùng tức giận nhưng bất lực trong trí nhớ càng ngày càng rõ ràng, giống như một cái sàng, lược bỏ những phức tạp và tầm thường, cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông một mình đóng băng, như thể lần này, không bao giờ ngoảnh lại.

Lao vào lòng anh, vòng tay ôm chặt cổ anh, Dạ Cô Tinh nước mắt lưng tròng, “Hoàng, em biết… em xin lỗi… em xin lỗi…”

Cuối cùng cô cũng biết tại sao người đàn ông này lại tức giận; cuối cùng cô cũng biết mình đã quá đáng như thế nào!

Ôm chặt cô vào lòng, An Tuyển Hoàng cười nhẹ, không nói gì, chỉ dỗ dành, “Ngoan… không sao đâu…”

Mười lăm phút sau, hai người nằm trên chiếc giường lớn, ngón tay đan vào nhau.

Dạ Cô Tinh nhìn chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống từ mái nhà, làn gió lùa vào cửa sổ, khẽ vén chiếc màn.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đỏ rực, sương mù dày đặc.

“Thật ra, “ Cô nói khẽ, gần như thì thầm, nhẹ nhàng, không còn ương bướng, “Em biết chừng mực.”

An Tuyển Hoàng không nói tiếng nào, đôi mắt khẽ nhắm lại, tràn đầy mệt mỏi, lông mi run rẩy làm Dạ Cô Tinh biết rằng anh đang nghe.

“Ngay từ đầu, em cứ nghĩ King đang ở trên trực thăng nên không chút nghi ngờ ba người đã bị bắt. Hơn nữa, một người bị bắt, hai người bất tỉnh. Ít nhất, nhìn bề ngoài thì ba người này không có gì nguy hiểm. Tuy nhiên, khi máy bay gặp sự cố và rơi xuống biển, em đã bắt đầu hoài nghi… “

“Tại sao?” An Tuyển Hoàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn cô, ánh mắt rực lửa, “Em nghĩ King không thể chết à?”

“Đương nhiên là anh ta sẽ không chết. Cho dù chết, anh ta cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy.”

Đôi mắt của người đàn ông hơi tối sầm lại, “Em hình như rất coi trọng anh ta.” Có chút chua xót.

Dạ Cô Tinh mím môi cười, “Đương nhiên…”

An Tuyển Hoàng khịt mũi, hừ lạnh.

“Một nhân vật có thể nổi tiếng sánh ngang với anh trong thế giới ngầm, em có thể xem thường sao?”

Ý là em đánh giá rất cao anh, vậy nên anh ta mới được thơm lây đó.

Sắc mặt của người đàn ông hơi tĩnh lại, “Cũng bởi vì điều này?”

“Ngoài cái đó ra, anh nghĩ vẫn còn chuyện gì sao?”

“Không có.”

“Phủ nhận nhanh thật.” Dạ Cô Tinh chế nhạo nhìn anh, có chút trêu chọc.

Người đàn ông không mở mắt, ho nhẹ.

Véo lỗi tai anh, ra hiệu cho anh quay đầu lại, Dạ Cô Tinh mũi khẽ nhúc nhích, “em ngửi thấy mùi chua, anh có ngửi thấy không?”

Hai tai của đàn ông đỏ bừng, nhưng không biết là bị véo đỏ hay đỏ do xấu hổ.

“Ngốc!” Dạ Cô Tinh cười mắng.

An Tuyển Hoàng duỗi cánh tay dài ra, ôm cô vào trong lòng, nâng người lên, đè xuống, không nói hai lời, trực tiếp cắn vào đôi môi trơn bóng đỏ hồng của người phụ nữ.

Mút, khuấy, trằn trọc miệt mài, lòng bàn tay to lớn của người đàn ông theo đường cong của eo và bụng của người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa nắn.

Một lúc lâu, họ mới quyến luyến tách ra.

Hai má Dạ Cô Tinh ửng hồng, đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mỏng, sáng lấp lánh và rực rỡ.

Giữ môi dưới của người phụ nữ lại, cắn nhẹ, những vết răng hằn lên trên đó.

“Ưm——” Dạ Cô Tinh hít một hơi đẩy anh ta, “Như chó con vậy, còn cắn người…”

Phẫn nộ kéo theo chút giận dữ, cộng với khuôn mặt tính đào hoa, đúng là sự tương phản mê hoặc lạ thường.

Với một cảnh đẹp như vậy, khóe mắt của người đàn ông nóng lên, và anh lập tức hóa thân thành một con sói, tung ra một đợt tấn công mới.

Trong màn sương, Dạ Cô Tinh nghe tiếng người đàn ông mơ hồ nói—

“Không phải cắn, là ăn…” Tốt nhất nên tách nhỏ ra nuốt vào bụng, đến xương cũng không để lại.

Chiến tranh lạnh kết thúc, mọi chuyện cứ như vậy qua đi.

Dạ Cô Tinh không cách nào bình tĩnh được.

Cô biết, lần này là mình tùy hứng quá rồi.

Cô coi sự bao dung của An Tuyển Hoàng thành vốn liếng cho sự “táo bạo và liều lĩnh” của mình, nhưng cô đã quên mất, có đôi khi, sự bao dung này sẽ gián tiếp làm tổn thương anh.

Vào ngày đầu tiên lên đảo, anh đã cho cô ấy quyền điều động các ám vệ, Dạ Cô Tinh vẫn nhớ, vào thời điểm đó, anh nói–

“Ai bắt nạt em, cứ tàn nhẫn trả lại. Đánh không nổi thì dẫn theo người.”

Nói qua loa một câu, đã làm thành lời hứa hẹn, nhưng bây giờ, cô sử dụng quyền này để che giấu điều đó với anh và lấy thân mạo hiểm.

Nếu không xảy ra chuyện gì thì không sao, một khi gặp chuyện không may thì làm sao anh có thể chịu nổi?

Cô luôn nghĩ mình vẫn còn là Diệp Tử mình đồng da sắt của trước đây, có thể đánh tay không, chiến đấu tay không, thậm chí có thể một mình đấu với nhà vô địch quyền anh.

Để thắng, cô có thể gạt sự sống và cái chết sang một bên bất cứ lúc nào.

Nhưng không, hay đúng hơn là không còn như vậy nữa.

Hôm nay cô là Dạ Cô Tinh- một người vợ và một người mẹ.

Cho dù không làm cho bản thân, nhưng vì An Tuyển Hoàng và hai đứa nhỏ, cô cũng nên tự lo cho cuộc sống của mình!

Anh tức giận, không phải vì cô giấu anh sai người đi đối phó với King, cũng không phải vì bị đối phương giở trò đồi bại làm mất mặt nhà họ An, mà là vì anh lo lắng cho cô!

Sợ rằng cô sẽ gặp phải chuyện không may.

Sau ba ngày nghỉ ngơi liên tục, mỗi bữa đều là súp xương, Dạ Cô Tinh bây giờ đãcảm thấy muốn nôn khi ngửi thấy mùi canh xương.

An Tuyển Hoàng muốn phải tận mắt chứng kiến cô uống nó mỗi ngày, Dạ Cô Tinh đầu óc như muốn nổ tung.

“Con trai, mẹ cho con một thìa súp, uống cho cao và khoẻ.” Dạ Cô Tinh múc một thìa sang bát của Tuyệt tiểu gia.

An Tuyệt nhìn mẹ mình một cái, nét mặt không đổi, “Vầng.” Sau đó, ngoan ngoãn bưng bát ra, đón lấy.

“Con trai ngoan!” Dạ Cô Tinh mỉm cười khen ngợi.

Tuyệt tiểu gia khá khoái chí.

Cô gái nhỏ thấy thế, ghét bỏ nhìn món súp xương trắng như kem, thực ra cô bé nghĩ nó sẽ không ngon, có mùi kỳ lạ.

Không có lý do gì khác, chỉ là cô bé ăn tất cả mọi thứ trừ ngô, hôm nay đầu bếp hầm canh xương với ngô, chẳng trách cô bé lại không thích.

Sau khi cân nhắc nhiều lần, cô bé mới rụt rè chuyển cái bát qua, “Mẹ ơi, con cũng muốn! Một chút thôi!”

“Hả?” Dạ Cô Tinh nhìn con một cách kỳ quái. “Con không phải là không thích mùi ngô sao?

“Một chút… một chút thôi…” Cô bé đưa ngón tay mũm mĩm ra, có chút miễn cưỡng.

Dạ Cô Tinh không thể đoán được bộ não nhỏ đang nghĩ gì, chỉ nghĩ bé muốn thử món gì đó mới, từ chén của mình múc lên một thìa nhỏ, bỏ vào chén trước mặt con gái.

Vừa ngẩng đầu đã thấy hai tròng mắt to nhìn cô đầy sức sống, cô gái nhỏ vẻ mặt mong đợi.

Dạ Cô Tinh không hiểu.

“Mẹ ơi! Con uống…”

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Con uống đi.”

Cô bé mút mút thìa canh, cả khuôn mặt nhăn lại, đung đưa, thoạt nhìn đã thấy khó chịu.

Dạ Cô Tinh nắm lấy cái thìa trong tay cô bé, thay cái mới rồi đặt bát canh ra xa, “Không thích thì đừng uống.”

Tiêu Húc cười rồi gật đầu, “Không uống, không uống nữa…” Sau đó còn không quên nhấn mạnh, “Con uống rồi!”

Sau đó nhìn mẹ với ánh mắt vô cùng háo hức.

Dạ Cô Tinh không thoải mái với đôi mắt của con gái mình, như thể cô ấy mắc nợ điều gì đó.

Đúng lúc này, An Tuyển Hoàng bước vào phòng ăn, nhìn lướt qua trên bàn.

Dạ Cô Tinh kéo ghế cho anh, “Anh ngồi đi.”

“Có ngoan ngoãn ăn canh không đấy?”

Dạ Cô Tinh trong mắt tràn đầy chân thành, chỉ vào bát canh trước mặt, “Em ăn gần hết rồi, còn lại một ít. Em thật sự không ăn nổi nữa. Hay là… anh ăn giúp em nha?”

An Tuyển Hoàng nhìn thấy cái bát đã cạn một nửa, thật sự không còn bao nhiêu, “Đưa cho anh.”

Dạ Cô Tinh mỉm cười tự nhiên và đẩy bát súp đến trước mặt anh.

Để An Tuyển Hoàng ăn đồ thừa, đúng là chỉ có Dạ Cô Tinh mới dám làm điều này.

“Oaaaa- gạt người -”

Cô gái nhỏ chẳng hiểu sao bộc phát ra, cô bé phàn nàn với cha mình bằng một cú ném thìa.

“Mẹ gạt người! Chỉ thích anh thôi!”

Dạ Cô Tinh cảm thấy thật oan uổng. Cô chỉ thích con trai và bỏ bê con gái mình từ khi nào?

Dù sao thì cô cũng không biết.

An Tuyển Hoàng đứng dậy, ôm con gái nhỏ vào lòng, dỗ dành vài câu, kìm được tiếng khóc, “Có chuyện gì? Nói cha nghe.”

Cô gái nhỏ mắt mũi đỏ bừng, vặn vẹo, “Anh trai ăn… mẹ khen anh í… Nấc… con ăn, mẹ không, khen con…”

Anh hơi nhướng mày, ánh mắt người đàn ông đờ đẫn, “Con gái ngoan, nói cho cha biết, anh trai đã ăn cái gì?”

“Súp…” Cô nhóc chu cái miệng nhỏ, mắt mũi cũng nhăn lại, rõ ràng là do vừa rồi ăn một miếng “súp mùi vị lạ”.

“Món súp gì?”

Cô bé chỉ bàn tay mũm mĩm lên bàn.

Người đàn ông thay đổi sắc mặt, Dạ Cô Tinh ủ rũ.



Không biết là canh xương, hay là do khả năng hồi phục của Dạ Cô Tinh mạnh mẽ, tay phải của cô lành rất nhanh, cuối cùng cũng có thể tháo băng.

Trong thời gian hồi phục, các thím cũng không quên thăm hỏi, thuốc bổ và thực phẩm chức năng chất đống khắp phòng, Dạ Cô Tinh xua tay rồi chất tất cả vào kho.

Vừa mới đuổi được Trịnh Bình và Uông Mẫn Tiệp, lại thêm Úc Khải Luân và Tống Á Thu trước cửa. Dạ Cô Tinh hoài nghi, liệu mấy bà thím này có phải là đã được hẹn trước với nhau rồi không, nói không chừng còn bốc thăm số thứ tự từng người luôn ấy chứ.

“Thím sáu và thím tám đến đấy ạ, mời ngồi.”

Đặng Tuyết nhanh chóng phục vụ trà.

“Cô Tinh, cháu vẫn ổn chứ, thím thấy sắc mặt cháu hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.” Tống Á Thu bật cười, giọng lanh lảnh, lại mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay ca rô đen đỏ, trông rất đáng yêu.

“Trong veo như nước, khí sắc quả thật rất khá.” Giọng Úc Khải Luân nhẹ nhàng, không cường điệu và phô trương như Tống Á Thu, mà tĩnh lặng như nước ngầm, sống khép kín.

“Làm phiền thím sáu và thím tám phải đến thăm cháu, thật là áy này. Đây là lô Minh Tiền Long Tỉnh đầu tiên của năm nay. Vừa được đưa về bằng đường hàng không từ Trung Quốc. Biết hai thím thích trà nên cháu sẽ cho người pha để hai thím nếm thử.”

“Dạ Cô Tinh thật là có lòng hiếu thảo.” Úc Khải Luân mỉm cười dịu dàng.

“Đều là chuyện nên làm.”

Sau một hồi hỏi han, hai bên tán gẫu và nói những chủ đề không mấy liên quan, Dạ Cô Tinh lại một mình nhàn nhã, trong khoảng thời gian này, tính tình của Tống Á Thu bắt đầu cáu kỉnh, thậm chí ngay cả Úc Khải Luân cũng có vẻ muốn nói lại, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Thật đáng tiếc… Trà là trà ngon, nhưng lại không dám uống thêm.” Tống Á Thu xoa xoa thái dương, vẻ mặt không đành.

“Thím tám, sao vậy ạ?” Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ lo lắng.

“Haizz, nói ra thì, tất cả đều do vụ nổ đêm đó.”

Nụ cười của Dạ Cô Tinh tắt dần.

Úc Khải Luân vội vàng nói: “Việc uống trà này có liên quan gì đến vụ nổ đó?”

“Từ khi bị giật mình tỉnh giấc bởi vụ nổ đêm đó, em đã mất ngủ cả tuần liền, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại thức dậy với cảm giác ớn lạnh, bên tai luôn có tiếng ù ù, không tài nào ngủ được, chị nói xem, tình trạng như vậy thì làm sao còn dám uống trà cơ chứ? Nếu uống quá nhiều, tối lại không ngủ được.”

“Để bên Đông y cho người đến bắt mạch, kê thêm vài loại thuốc an thần, đảm bảo uống xong là khỏi ngay thôi.” Úc Khải Luân nhiệt tình đề nghị.

Dạ Cô Tinh không ngắt lời mà mỉm cười nhìn hai người đang đối thoại trước mặt.

Không phải chỉ là muốn hỏi xem đã xảy ra những chuyện gì thôi sao? Có cần phải vòng một vòng lớn như vậy không?

Quả nhiên —

“Nhân tiện, Cô Tinh à, hay là cháu nói cho thím biết, ngày đó đã xảy ra chuyện gì, đỡ phải nơm nớp lo sợ, không phải đều nói, tâm bệnh thì cần có tâm dược sao?” Tống Á Thu trổ tài ăn nói.

“Thím tám thật sự muốn biết?” Dạ Cô Tinh có chút xấu hổ. “Vừa rồi thím hai tới hỏi, cháu cũng không nói cái gì đâu!”

Tống Á Thu hai mắt sáng lên, ho khan hai tiếng, rồi thu lại tầm mắt, trong lòng chợt hiện lên vẻ mệt mỏi, “Cô Tinh à, bệnh này của thím tám phải dựa vào cháu rồi.”

Úc Khải Luân cũng vô thức vươn cổ.

“Thực ra cũng không có chuyện gì. Gia tộc Ives muốn tranh thủ lúc buổi tối tới cứu người, nhưng bị ngăn cản, thẹn quá thành giận nên mới ra tay như vậy. Chỉ là chuyện nhỏ, thím tám không cần kinh ngạc.”

“Vậy sao tay cháu lại bị thương?” Tống Á Thu buột miệng.

“E hèm…” Úc Khải Luân ho nhẹ nhắc nhở.

“À, tình cờ hôm đó cháu cũng có ở hiện trường, cũng đánh với nhau mấy chiêu, nhưng thật đáng tiếc, “ Dạ Cô Tinh thở dài, sau đó bất lực lắc đầu, “Tài nghệ không bằng người.”

“Cháu cùng với mấy người đó dánh nhau?!”

“Cháu dâu còn biết đánh nhau sao?”

Đồng thanh, cùng nhau đặt câu hỏi.

Dạ Cô Tinh liếc nhìn hai người, vẻ mặt nhàn nhạt, “Chỉ là mấy chiêu mèo cào thôi.”

Khi Úc Khải Luân và Tống Á Thu rời đi, sắc mặt xám xịt, giống như những bông hoa cải dầu héo úa.

Ngày hôm sau, tin tức rằng Dạ Cô Tinh là một “người luyện võ” lan truyền khắp nơi. Nghe nói cô một đánh ba mà chỉ bị thương nhẹ; còn nghe nói cô đã đem theo mười mấy người lính canh và cho nổ tung chiếc trực thăng của gia tộc Ives; nghe nói, cô đánh cho King thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ còn cách bỏ chạy lấy mạng, trước lúc bỏ đi, King còn thốt ra những lời độc ác và thề sẽ trả thù…

Cuối cùng, từ “nghe nói” đã trở thành một “truyền thuyết”, và Dạ Cô Tinh nghiễm nhiên trở thành “Thánh nhân” trong “truyền thuyết”. Sau khi thay đổi hình tượng mảnh mai yếu ớt của mình trong quá khứ, cô ngay lập tức trở nên cao lớn uy vũ, tay trái một khẩu súng lục, tay phải một thanh đao. Áo khoác da, quần áo bó sát, cộng với siêu phẩm màu đen bất khả chiến bại, thật tuyệt, thật ngầu…

Nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng, có hay không?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi