QUYỀN TÀI

Trong bụi cỏ.

Tình thế đột nhiên biến đổi.

Lúc đầu ai cũng đều cho rằng Đổng Học Bân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hai người quân nhân bắn ra bốn phát đạn cũng là rất tự tin, bọn họ không phải loại người nghiệp dư, mà là quân nhân trải qua huấn luyện chính quy, thậm chí từng có một ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng ai biết Đổng Học Bân chỉ né đầu nghiên người mà né tránh toàn bộ, trên mặt cũng không đổi sắc, thật giống như tùy tiện ngáp một cái, cảnh này khiến cho bảy tám quân nhân đối diện đều biến đổi ánh mắt, Trương Long Quyên và Địch Thuận lão Hồng trên mặt đất cũng ngẩn ngơ.

Bọn họ thật không thể giải thích Đổng Học Bân.

Đạn với hắn mà nói căn bản là không hiệu quả.

Đổng Học Bân cũng không gấp, sau khi né tránh những cái này, tiếp tục thong thả tiến từng bước một đến hướng đám quân nhân, tựa như căn bản không có nhìn thấy họng súng của bọn họ.

Mấy người quân nhân này đương nhiên không biết sức chiến đấu của Đổng Học Bân, càng không biết đạn với hắn mà nói có ý nghĩa gì, lập tức tiến hành nổ súng đợt thứ hai!

Đoàng đoàng!

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Hơn mười phát đạn bay đến đây!

"Tiểu Đổng! Nhanh nằm xuống!" Trương Long Quyên lớn tiếng nói.

"Nguy hiểm!" Địch Thuận và lão Hồng cũng hét to một tiếng nhắc nhở.

Nhưng Đổng Học Bân vẫn bình thản, vừa đi vừa nghiêng thân xuống dưới, né qua ba phát đạn đầu tiên, lập tức hơi đem thân thể dừng một bước, lần thứ hai né ba phát, Đổng Học Bân sau đó thì đi nhanh về phía trước một chút, hầu như là trong lúc đám quân nhân này siết cò súng lúc liền xông lên trước một bước, lại né tránh vài phát, lúc này hắn đã cách đám quân nhân trong gang tấc!

Hơn mười phát vẫn không trúng!

Cái kết quả này làm cho đám quân nhân hoảng sợ!

Một lần là trùng hợp. Hai lần là trùng hợp, né tránh nhiều đạn như vậy, sao có thể vẫn là trùng hợp?

Mấy người quân nhân ánh mắt đặc biệt ngưng trọng, biết lần này đụng phải thứ dữ! Thì ra người trẻ tuổi ở trong xe không chớp mắt, dĩ nhiên là nhân vật lợi hại nhất!

Đương nhiên, bọn họ cũng không cho rằng Đổng Học Bân thật có bản lĩnh có thể né tránh đạn, mà là nghĩ là phản ứng thần kinh tương đối tốt. Trong nháy mắt khi người khác nổ súng thì phán đoán ra quỹ đạo của đạn, lựa chọn ra phương hướng, như vậy mới có hiệu quả tránh đạn. Nhưng mặc dù là như vậy, bọn họ không thừa nhận cũng không được, chiêu thức ấy bọn họ tuyệt đối không thể đạt được! Tốc độ cần phản ứng quá nhanh! Còn phải trải qua rèn đúc thực chiến. Tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được!

Không ai dám coi thường người trẻ tuổi trước mắt!

Hiện tại kẻ ngu cũng nhìn ra được, Đổng Học Bân tuyệt đối không phải người bình thường!

"Nổ súng!"

"Nổ súng!"

Mấy người quân nhân vừa quát, tiếp tục nổ súng!

Gần như vậy, mục tiêu cũng lớn, tốc độ nổ súng cũng nhanh, không gian tránh né và thời gian phản ứng cũng giảm đi, khẳng định là bất lợi của Đổng Học Bân.

Đoàng đoàng!

Nhưng mà sau vô số tiếng tiếng súng, mấy người quân nhân khiếp sợ phát hiện, vô luận bọn họ nổ súng thế nào, tựa như cũng đều không trúng được một cọng tóc của Đổng Học Bân!

Đây là cái phản ứng gì??

Nhiều đạn như vậy đều có thể tránh được!?

Nhưng không đợi bọn họ tiêu hóa cái này thì một tin tức khác truyền đến. Đổng Học Bân đã đi tới trước mặt bọn họ, người khác đều không thấy được hắn có động tác gì, hình như chỉ là bàn tay cầm dao ăn hơi run lên, một tên quân nhân cách hắn gần nhất sắc mặt liền dại ra, phụt một tiếng phun ra máu từ giữa ngực!

Một giây đồng hồ...

Hai giây...

Tên quân nhân ngã xuống. Không đứng lên!

Xung quanh mấy người quân nhân giận tím mặt, có vài người thay đạn, có người lần thứ hai nổ súng, còn có hai người từ phía sau lấy ra súng tự động nhắm ngay hắn.

Súng còn chưa có vang được vài tiếng, Đổng Học Bân đã động.

Một người lão quân nhân chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Đổng Học Bân hình như lại đột nhiên xuất hiện trước mắt. Ông ta sửng sờ, vừa muốn vô thức nổ súng, thân thể đã không có biện pháp nhúc nhích, từ từ, lão quân nhân ngã xuống, ngực xuất hiện một con dao ăn, vô cùng chói mắt.

Đổng Học Bân rút dao ăn ra vẫy vẫy máu, ánh mắt nhìn về phía một người khác. Hiện tại biểu tình của hắn có thể có chút đáng sợ, lộ vẻ nhàn nhạt, trong ánh mắt căn bản không có chút dao động. Tính ra, mấy năm nay hắn giết người thật sự quá, phần tử phạm tội, hải tặc, căn bản vô số kể, cho nên bản thân cũng càng ngày càng chết lặng, càng lúc càng mờ nhạt, Đổng Học Bân cũng không biết cái này rốt cục là chuyện tốt hay là chuyện xấu, bất quá tình hình hiện tại, cơ bản cũng là một loại "Không phải mày chết cũng là tao mất mạng", cũng không được phép hắn do dự.

Ba người!

Còn thừa lại năm người!

Bỗng nhiên, đùng đùng đùng đùng!

Hai khẩu súng tự động phun ra ánh lửa!

Súng lục còn dễ nói, dù sao cũng là một phát, nhưng súng tự động thì không giống, hầu như là bắn phá toàn bộ phạm vi, mấy người quân nhân đều cho rằng cho dù phản ứng thần kinh có linh mẫn, cũng không có khả năng né tránh súng tự động bắn phá, nói vậy cũng là đang đóng phim.

Đổng Học Bân cũng quả thật là tránh không thoát.

Trên người, bên cạnh, trước người, trong nháy mắt đều bị đạn bao trùm.

Nếu như chỉ có những quân nhân này, Đổng Học Bân sau khi dùng STOP đình chỉ thời gian đạt được di động trong nháy mắt trong mắt của bọn họ, sau khi đánh gục bọn họ cũng không người sẽ biết, nhưng phía sau còn có đám người Trương Long Quyên Địch Thuận nhìn, Đổng Học Bân tự nhiên không có khả năng làm như vậy, tránh không thoát? Vậy không tránh!

Hắn còn có biện pháp!

STOP! Đổng Học Bân trong lòng mặc niệm!

Trong nháy mắt, thời gian xung quanh toàn bộ dừng lại!

...

Đạn đang lao nhanh đến dừng giữa không trung, có bảy tám viên thậm chí đã tiếp cận vị trí trán và ngực của Đổng Học Bân.

Phía trước, là một rừng đạn!

Đổng Học Bân con mắt hơi mị, cũng không nói nhiều, đem hai thanh dao ăn đều giao cho tay trái, sau đó đi tới chụp lấy hai viên đạn đang xoáy nóng rực, dưới thời gian tĩnh, những vật thể tĩnh này cũng đều mang theo chút trọng lực, Đổng Học Bân hung hăng dùng sức mới chộp vào trong tay, sau đó hắn lại đi lên một bước chụp lấy viên đạn thứ ba, thứ năm, thứ sáu...

Không bao lâu, trong tay đã đầy.

Đổng Học Bân đem đạn cất vào, xoay người lại đi tới vị trí cũ, còn dùng ánh mắt nhìn động tác của bọn họ.

STOP giải trừ!

Thời gian khôi phục!

...

Tràng diện yên tĩnh ngay lập tức, lặng ngắt như tờ.

Khiến cho tất cả quân nhân đều nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Đổng Học Bân vẫn đang vững vàng đứng ở nơi đó bình yên vô sự, đạn đi qua hình như là vào không khí, cái hiệu quả gì cũng không có sinh ra, mắt thường của người đương nhiên không cách nào thấy quỹ đạo của đạn, cho nên cũng không ai biết đạn là bị Đổng Học Bân toàn bộ thu vào đâu, còn tưởng rằng là toàn bộ bắn lên trời hết rồi!

Tại sao có thể như vậy?

Vì sao bắn không được hắn!?

Mấy người quân nhân rốt cục biến sắc!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi