QUYỀN TÀI

"Chuyện gì xảy ra?"

"Nổ súng! Tiếp tục nổ súng!"

"****! Người kia là ai??"

Trong bụi cỏ, tiếng súng và tiếng la giao tạp thành một mảnh!

Bọn họ tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, cho dù là kiến thức rộng rãi, người nào cũng đều kiến thức qua nhiều thứ, nhưng Đổng Học Bân người như thế bọn họ thật đúng là lần đầu tiên thấy, đấu tay đôi tựa như không phải đối thủ của hắn, súng lục bắn không được hắn? Súng tự động cũng bắn không được hắn? Cái này đều là cái gì! Trong lòng bọn họ nhất thời sinh ra một loại cảm giác vô lực, một người ngay cả đạn còn không sợ, một người ngay cả súng tự động bắn phá đều có thể dễ dàng né tránh, cái này con mẹ nó làm sao mà đánh!?

"Nhanh! Nổ súng!"

"Đạn bắn không được hắn!"

"Giữ chân hắn! Báo lên cấp trên! Xin trợ giúp!"

"Shit! Người này rốt cuộc là đâu ra!"

Khi một người quân nhân cầm thiết bị muốn gọi trợ giúp, Đổng Học Bân cổ tay run lên, dao ăn đột nhiên bay ra, đâm thẳng vào trong thiết bị liên lạc, còn xỏ xuyên qua cái cổ của tên quân nhân, hắn ta trợn tròn mắt lên, ngưỡng mặt ngã xuống đất!

Bốn người!

Còn lại bốn người!

Mấy người quân nhân đều có chút rối loạn!

Đạn càng ngày càng không chính xác, nổ súng lung tung hướng Đổng Học Bân!

Đổng Học Bân thản nhiên nghiêng người né tránh, nhìn viện nghiên cứu xa xa mơ hồ có chút nhìn không thấy, biết tiếng súng bên này sẽ hấp dẫn quân nhân khác tới, cũng không dám chậm trễ thời gian, con mắt hơi mị, bỗng nhiên xông tới, lao đến hướng hướng đạn!

Đoàng đoàng đoàng!

Nghiêng người...

Cúi đầu...

Khom lưng...

Chuyển hướng...

Đổng Học Bân lần lượt né tránh!

"Tránh ra!"

"Lui lại!"

Mấy người quân nhân hô to!

Thế nhưng không còn kịp rồi, tốc độ của Đổng Học Bân bọn họ đương nhiên là không có biện pháp so sánh. Trong tay hắn chỉ có một thanh dao ăn, nhẹ hơn mấy người quân nhân vũ trang hạng nặng rất nhiều.

Ba mét...

Hai mét...

Một mét...

Quân nhân vừa nổ súng vừa lui về phía sau, nhưng Đổng Học Bân đã đuổi kịp!

Một tên quân nhân cách hắn gần nhất mặt hung ác, ném súng trong tay lao đến đánh Đổng Học Bân, bọn họ đều qua hệ thống huấn luyện, đấu tay đôi đương nhiên cũng trong nội dung huấn luyện, nhìn hắn ta trước đó dễ dàng khống chế lão Hồng là biết, thân thủ của hắn vô cùng tốt.

Nhưng hắn đối mặt chính là Đổng Học Bân.

Tất cả kỹ thuật đánh nhau, tất cả chiêu thức kỹ xảo, tại trước mặt Đổng Học Bân đều không có bất luận tác dụng gì.

Đã có tâm tư tốc chiến tốc thắng nên Đổng Học Bân chỉ giật giật tay, vượt thoáng qua tên quân nhân kia, lúc mọi người không ai thấy rõ, tên quân nhân muốn đấu tay đôi với Đổng Học Bân ngã xuống đất. Trước ngực chậm rãi chảy ra một vết máu, ướt cả mặt cỏ. Có thể thấy được, trong mắt hắn còn lưu lại một tia khiếp sợ!

"Ngả Khắc!"

"Ngả Khắc!"

Một cái đối mặt??

Ngả Khắc ngay cả một cái đối mặt đều qua không được??

Còn thừa lại ba quân nhân, sau khi thấy đến đây mặt đều tái lại!

Từ đầu đối với của Đổng Học Bân không nhìn, đến sau đó là khinh thường chẳng đáng, đến sau đó nữa là kinh ngạc, sau đó là chấn động.

Hiện tại bọn họ rốt cục rõ ràng, bọn họ và người trẻ tuổi trước mắt căn bản không cùng một cấp bậc! Rõ ràng lúc này vẫn là ba đấu một, nhưng bọn họ lại biết, người trẻ tuổi cầm một con dao ăn bọn họ tuyệt đối không thể đối phó!

Một người quân nhân mắng một câu thô tục!

Người quan quân quyết định thật nhanh nói: "Lui lại! Lui lại!"

Hai người quân nhân còn lại không nói hai lời. Xoay người bỏ chạy, vừa đem súng bắn trả yểm hộ.

Nhưng Đổng Học Bân làm sao để bọn họ chạy? Vừa tránh đạn vô mục đích, vừa đi nhanh hướng bọn họ.

"Hắn tới!"

"Yểm hộ! Nổ súng!"

"Ngăn cản hắn! Đừng cho hắn đến đây!"

Một người quân nhân hơn ba mươi tuổi lập tức chặn lại, xoay người rút súng lục, lao tới đầu của Đổng Học Bân nổ súng. Cự ly quá gần, hắn cho rằng không ai có thể né tránh.

Thế nhưng, một màn khiến cho cả đời này của hắn đều không thể quên xuất hiện!

Đổng Học Bân chỉ nhấc tay, sau một khắc, viên đạn từ trong họng súng lục bắn rõ ràng bị Đổng Học Bân kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa!

Thượng Đế ơi!

Đây là cái gì??

Hắn có thể kẹp đạn??

Tên quân nhân ngơ ngác, hét lớn: "Hắn có thể..."

Không đợi hắn nói ra. Thanh dao ăn cắm vào mi tâm của hắn, trong nháy mắt lại rút ra.

Tên quân nhân giương miệng lớn tiếng muốn nói cái gì, thế nhưng khí lực dần dần mất đi, ngã xuống.

Còn thừa lại hai người!

Đổng Học Bân ném viên đạn trong tay xuống, tiếp tục đuổi theo hai người kia. Bọn họ hiện tại đã cách Trương Long Quyên và Địch Thuận rất xa, vừa đưa lưng về phía bọn họ, cho nên Đổng Học Bân cũng không cần sợ cảnh này bị người thấy, về phần hai người quân nhân còn đang chạy trốn cũng không sao cả, bởi vì bọn họ lập tức sẽ chết, vô luận Đổng Học Bân làm ra cái hành động gì, bọn họ cũng không có biện pháp nói cùng người khác!

Mười mét...

Năm mét...

Một mét...

Đổng Học Bân đuổi theo một người quân nhân, né tránh công kích của đối phương.

Tên quân nhân quát lên, rút dao ra tìm đến, động tác vô cùng sắc bén!

Đổng Học Bân nhẹ nhàng đem dao ăn giơ lên cản một chút, hai thanh dao chạm vào nhau phát ra tiếng vang, Đổng Học Bân tiện tay vung cánh tay lên, sau đó cũng không quay đầu lại đuổi theo tên cuối cùng. Sau khi hắn vừa lao ra hai giây, tên quân nhân trước đó cầm dao đã ngã xuống đất, máu cũng vẩy ra.

Chỉ còn một người!

Người này hẳn là đội trưởng của cả đám, vẫn đều là hắn ta ra lệnh!

Tên quan quân kia trong lòng biết không địch lại, lập tức giơ súng lên, nói một chuỗi tiếng Anh dài, hình như là đầu hàng.

Đổng Học Bân nhìn hắn, chậm rãi nói: "Lúc đầu tao tới bên này không dự định giết người, nhưng cái này là bọn mày bức tao, cũng đừng trách tao, Trương đại tỷ từ sau khi tao tới Phất Châu đã tận tâm tận lực chiếu cố tao, cô ấy bị bọn mày khi nhục như thế, bọn mày nói xem mặt của anh em để ở chổ nào được đây? Bọn mày kêu tao làm sao ăn nói với chị Từ? Cho nên xin lỗi, trong nước tao có câu là 'Tự làm bậy không thể sống", lời này tao tặng cho bọn mày, kiếp sau mở to mắt một chút! Đối đãi đừng quá kiêu ngạo!" Lời nói đều là Hán ngữ, tên quan quân nước M cũng nghe không hiểu, coi như là Đổng Học Bân lẩm bẩm.

Quan quân nghe không hiểu, nhưng thấy biểu tình của Đổng Học Bân cũng biết ý đại khái, lệ khí trên mặt chợt lóe, không hề dấu hiệu ra tay!

Nhưng Đổng Học Bân ngay cả con mắt cũng không nhìn hắn một chút, tiện tay khẽ động dao ăn, sau đó liền chậm rãi bước về hướng Trương Long Quyên bọn họ.

Thân thể của tên quan quân dừng lại một giây đồng hồ.

Phù phù, ngã xuống mặt đất, không còn thở.

Lúc đi qua xác của một tên quân nhân, Đổng Học Bân khom lưng, rút dao ăn ra khỏi cổ họng của hắn ta lau lau, một lần nữa thu vào tay áo. Dao ăn vẫn dùng rất tốt, ít nhất Đổng Học Bân dùng rất thuận lợi, một hồi vào trong viện nghiên cứu phỏng chừng còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, hắn tự nhiên muốn lưu lại làm chuẩn bị, còn có một vài vũ khí tấn công tầm xa, Đổng Học Bân cũng không có buông tha, cúi đầu từ xác của đám quân nhân lấy súng cắm vào trong giày và trên lưng, cuối cùng còn lấy một khẩu súng tự động, mang cho băng đạn dự trữ.

Trong nháy mắt, Đổng Học Bân đã được vũ trang hạng nặng.

Lúc này, hắn cũng đi tới bên cạnh đám người Trương Long Quyên.

Địch Thuận đã từ trên mặt đất đứng lên, đỡ lão Hồng mở to con mắt nhìn Đổng Học Bân, Trương Long Quyên cũng sửa lại ngực mất trật tự, dùng một loại ánh mắt như chưa thấy qua không nói gì nhìn Đổng Học Bân, một người, hai thanh dao ăn gia dụng, đối phó tám quân nhân vũ trang hạng nặng, ai cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân lại có thể hoàn thắng, giết tám quân nhân mà ngay cả lực hoàn thủ cũng không có!

Đây là cái sức chiến đấu gì??

Cái này quả thật không phải người!

Mẹ nó! Trên xe bọn họ rốt cuộc chở ai vậy!?

Đổng Học Bân đỡ Trương đại tỷ một chút "Các người không có việc gì chứ? Có bị thương không?"

Địch Thuận hít vào "Tôi và lão Hồng đều không sao, Trương tổng cũng vậy."

Trương Long Quyên nhìn nhìn hắn, quả nhiên là người nhìn quen sóng to gió lớn, mặt không đổi sắc tâm không nhảy dựng, ngược lại còn cười cười "Tiểu Đổng, cậu là ai?"

Đổng Học Bân cười khổ "Gì mà tôi là ai chứ?"

Trương Long Quyên nói: "Đừng nói cho tôi rằng cậu là người thường là được, tôi chưa thấy qua người thường đối mặt nhiều họng súng như vậy còn có thể mặt không đổi sắc, càng chưa thấy qua người thường nào một đấu tám mà không bị tổn thương, cho dù là những người của tiểu Địch, tôi dám cam đoan biểu tình của bọn họ sau khi giết qua người cũng tuyệt đối không phải là cái dạng như cậu, không phải thản nhiên như thế, người chết trên tay tên nhóc cậu không có mấy trăm cũng có hơn mười? Cái này tôi nhìn ra được, được đấy, giấu diếm rất sâu, còn có lão Từ cũng không nói, loại sự tình này cũng không nói cho tôi biết một tiếng?"

Đổng Học Bân nói: "Tôi làm cái gì chị Từ cũng không biết, hơn nữa... Tôi cũng là một người thường." Còn lại thì hắn cũng không nói được.

Địch Thuận đứng lên nắm tay hắn"Đồng chí, lần này cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, mạng của chúng tôi cũng để lại chỗ này, tôi đại biểu đồng chí trong nước và ở Phất Châu cảm ơn, cậu là... người của quốc an? Sao tôi chưa thấy qua cậu?"

Lão Hồng một mực nhìn chằm chằm Đổng Học Bân "Cậu là người của quân đội?"

Đổng Học Bân trong lòng nói tôi rời khỏi quốc an rất nhiều năm rồi, cho dù lúc trước tại quốc an cũng là văn chức, căn bản là không tham dự qua chuyện khác, bất quá những lời này hắn không muốn nói, bởi vì sợ bại lộ thân phận, đương nhiên, cho dù Đổng Học Bân nói, hắn phỏng chừng Địch Thuận bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, vì vậy chỉ có thể nói: "Tôi nói thật, tôi cái gì cũng không phải, cái này tôi cũng không lừa các người, về phần tên của tôi và công tác, tôi không thể nói, dù sao không như các người nghĩ là được rồi, lần này đến đây tôi cùng mục đích của Địch ca hẳn là như nhau, là có người cầu tới tôi, khiến cho tôi đến đây mang Chung Lệ Trân đồng chí về, tôi thật sự đẩy không được, cho nên tôi mới đến." Quay đầu nhìn Trương Long Quyên nói: "Xin lỗi Trương đại tỷ, tôi không muốn mình liên lụy ngài, dù sao tôi lần này tới là làm chút chuyện không thể nói, không phải có ý định giấu diếm ngài, xin lỗi."

Không phải người trong tổ chức?

Địch Thuận và lão Hồng đều sửng sốt.

Hai thanh dao ăn giết chết tám quân nhân dùng súng, người hung mãnh như thế lại có thể không phải đồng chí của quân đội và quốc an??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi