QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Kinh thành.

Trong khách sạn, trong một căn phòng.

"Tiểu Đổng, có thể giúp tôi chải đầu một chút được không?"

"Hả? Chải đầu? Tôi đâu có biết?"

"Cũng là chải giúp tôi thôi, hai tay tôi với không tới phía sau, một tay thì không có biện pháp chải, cậu giúp tôi một chút?"

"Vậy... được rồi..."

"Cảm ơn, tôi muốn được gọn gàng chỉnh tề đến gặp chị tôi, chị Hàn rất để tâm, nếu thấy tôi lộn xộn, chị ấy sẽ rất lo lắng"

Thì ra là như vậy, hèn chi xuống máy bay liền muốn đi mua quần áo muốn đi tắm.

Đổng Học Bân lý giải, theo Chung Lệ Trân cùng nhau vào phòng vệ sinh, dọn cái ghế cho cô ấy ngồi ở trước gương mặt.

Chung Lệ Trân sau khi làm khô tóc, bắt đầu loay hoay làm kiểu tóc, dùng một kiểu tóc rất mới rất phức tạp, hai tay giữ lấy đồ kẹp tóc, "Có thể."

Đổng Học Bân mượn kẹp tóc cố định cho cô ấy, "Như vậy được không?"

Chung Lệ Trân nhìn vào cái gương một chút, thoả mãn gật đầu, "Có thể."

Tuy rằng kiểu tóc có chút rườm rà, không dễ chải, nhưng sau khi làm xong vẫn là vô cùng đẹp.

Bất quá lực chú ý của Đổng Học Bân hiển nhiên không được đầy đủ trên kiểu tóc của cô ấy, đứng ở phía sau Chung Lệ Trân, hắn hầu như cúi đầu là có thể thấy áo sơmi trong áo dài của Chung Lệ Trân, sau đó cũng có thể thấy một đạo nhũ câu dưới cổ áo sơmi, hai luồng trắng bóng bên trong rõ ràng là không có đồ lót che đậy, rất trắng.

Nhưng mặc dù như vậy, cũng rất sâu!

Có thể thấy được khe ngực của Chung Lệ Trân, thật sự có chút sâu không thấy đáy!

Đổng Học Bân nhìn có chút mơ hồ!

"Được chưa?"

"Được rồi."

Không bao lâu, Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân từ trong phòng đi ra. Đi thang máy xuống lầu, mới qua một tiếng đồng hồ liền trả phòng.

Đổng Học Bân đem thẻ phòng đưa qua, "Trả phòng."

Nhân viên vẫn là cô gái vừa rồi, "Ặc, được, đây là tiền thế chấp của ngài."

Đếm thấy không sai, Đổng Học Bân cất tiền vào. Hắn chỉ còn thừa lại ít tiền như vậy.

"Đi thôi." Chung Lệ Trân thấy chung quanh không ít người đều nhìn bọn họ, lập tức xoay người.

Đổng Học Bân cũng đã nhận ra, có chút xấu hổ ho khan. Cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Chung giáo sư.

Không trách người khác nhìn bọn họ, hai người một tiếng đồng hồ trước còn trong đại sảnh ầm ĩ cùng nhân viên công tác, nói là bạn bè vào tâm sự. Không ở nơi này, kết quả một tiếng đồng hồ sau thì người mỹ phụ trung niên và người trẻ tuổi cùng nhau xuống lầu trả phòng, tóc tựa như còn có chút ướt, sắc mặt cũng tốt hơn so với trước đó rất nhiều, đỏ bừng, dưới cái tình huống này không làm cho người ta nghĩ bậy mới là lạ, có thể nói, người khác chỉ có thể suy nghĩ như vậy, cho nên nhìn bóng lưng của Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân rời đi, không ít nhân viên công tác liếc nhau. Đều cúi đầu khe khẽ nói nhỏ.

Nếu như hai người trẻ tuổi đi mướn phòng cũng không có gì.

Nếu như hai người trung niên đi mướn phòng cũng không có gì.

Nhưng hai người vừa rời đi, chênh lệch tuổi tác rõ ràng có chút quá lớn.

"Thật có thể à."

"Ài, người hiện tại."

"Cái này không phải phi công trẻ lái máy bay bà già sao."

Câu nói cuối cùng, Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân gần đi ra cửa lớn đều nghe thấy được.

Chung Lệ Trân biến sắc, có chút nhục nhã. Đổng Học Bân là tính tình gì, nhìn thấy Chung giáo sư là cái biểu tình này, thằng nhãi này liền giận.

"Nói con mẹ nó cái gì thế!" Đổng Học Bân nhìn về phía một người bảo an vừa nói.

Bảo an tự biết đuối lý, cũng không dám lên tiếng, làm bộ không nghe thấy tiếp tục ở đây gác.

"Tới! Nói lại một lần nữa cho tôi nghe một chút!" Đổng Học Bân xoay người đi qua.

Chung Lệ Trân tựa như không muốn dây dưa cái này, kéo tay hắn lại."Được rồi Tiểu Đổng, đi thôi."

Thấy vậy hai bảo an tựa như còn có chút không phục, Đổng Học Bân sắc mặt lạnh lẽo, "Cho các người mặt!"

"Đi, đừng để ý bọn họ!" Thấy Đổng Học Bân hình như muốn động thủ, Chung Lệ Trân vội vàng từ phía sau ôm lưng của hắn, "Không cần gây chuyện!"

Sức chiến đấu của Đổng Học Bân, Chung Lệ Trân là đã từng gặp qua, đừng nói hai bảo an, cũng là tất cả nhân viên công tác của toàn bộ khách sạn cộng lại cùng một chỗ cũng không bằng Đổng Học Bân, Chung Lệ Trân thật sợ Tiểu Đổng vừa ra tay đánh người có gì không hay xảy ra, như vậy thì ầm ĩ lớn.

Chung Lệ Trân vừa ôm như thế, ngực trái cũng dính tới phía sau lưng Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân trên lưng mềm mại một chút, nhất thời phát hiện đó là bộ ngực của Chung giáo sư, ngoài miệng ặc một cái, tâm tình cũng không còn nữa.

Ài, đi thôi.

Mặt của dì họ không thể không cho.

Đổng Học Bân xoay người cùng Chung Lệ Trân đi ra khách sạn, đưa tay đón xe taxi.

...

Trong xe.

Chung Lệ Trân nói ra địa chỉ.

Tài xế vừa nghe, không nhịn quay đầu lại liếc nhìn một cái.

Đổng Học Bân biết, tài xế tám phần là biết địa chỉ kia là gia thuộc viện thường ủy của kinh thành, người có thể đi vào trong khẳng định không đơn giản, cho nên muốn nhìn Chung Lệ Trân là thần thánh phương nào? Bất quá Đổng Học Bân đã có chút rơi vào tình huống khó xử, lúc tại Phất Châu chưa nói, trên máy bay chưa nói, xuống máy bay cũng chưa nói, càng kéo dài, chuyện này cảm giác càng khó mở miệng được, Đổng Học Bân trong lòng bất đắc dĩ, nói như thế nào cùng Chung Lệ Trân hả? Đổng Học Bân lấy điện thoại mở ra, nhưng điện thoại di động hết pin, lần này hình như là hết pin thật, không thể làm gì khác hơn là cất điện thoại di động vào.

"Làm sao vậy Tiểu Đổng?" Chung Lệ Trân hỏi.

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Không có việc gì, cũng là..."

Chung Lệ Trân nhìn hắn, "Cậu có phải biết chị Hàn là ai?"

Đổng Học Bân cũng không biết nên nói như thế nào, hắn không biết mới là lạ.

"Cậu cũng không cần khẩn trương." Chung Lệ Trân thản nhiên nói: "Chị Hàn rất hòa thuận, không có kiêu ngạo, tôi khi còn bé có thể nói cũng là theo chị Hàn lớn lên, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, bất quá tôi và chị Hàn còn thân hơn chị em ruột, nhà của chị Hàn coi như là nhà thứ hai của tôi."

"Cái này, bằng không tôi đi trước?"

"Lần này có thể bình an trở về ít nhiều cũng nhờ cậu, chúng tôi phải mời ăn một lần."

"Ăn thì khỏi, thật ra lúc nào cũng đều được, vậy cái gì..."

"Đều lên xe, đi thôi, tôi cũng không thể để cho người ta nói tôi vong ân phụ nghĩa, hơn nữa chị Hàn và anh rể tôi cũng muốn gặp cậu kiến một chút, tuy rằng không biết cậu làm công tác gì, bất quá chức vụ của anh rể tôi cậu hẳn là đã điều tra lý giải qua trước đó? Cũng sẽ có trợ giúp cho cậu phát triển trong nước."

"Thế nhưng..."

"Không cần phải nói, nghe tôi đi."

"Thật ra có chuyện nói không cùng ngài..."

"Chuyện gì? Ấy, sư phụ, phía trước quẹo trái, đúng vậy."

Cái đột nhiên này, làm Đổng Học Bân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

...

Bốn mươi phút sau.

Xe taxi dừng ở cửa của gia thuộc viện thường ủy.

Càng gần nơi nay đây, Đổng Học Bân phát hiện tâm tình của Chung Lệ Trân càng kích động, cuối cùng không đợi xe taxi dừng ổn, Chung Lệ Trân đã khẩn cấp mở cửa xuống xe.

"Chung giáo sư!" Đổng Học Bân hoảng sợ, sợ cô ấy ngã.

Chung Lệ Trân sau khi mở cửa quay đầu lại nói: "Tại biệt thự số một, tôi đi trước."

"Này này, ngài chờ một chút trước..." Đổng Học Bân ở phía sau kêu một tiếng, cô ấy tựa như cũng không nghe thấy, bước chân rất nhanh, trong nháy mắt đi đến cửa. Đổng Học Bân thật ra là muốn nhắc nhở Chung Lệ Trân một chút, cô ấy hiện tại là nhân vật mẫn cảm, cũng là một người được rất nhiều nhân vật thượng tầng gần đây quan tâm, tùy tiện đi như thế, Đổng Học Bân luôn cảm thấy có chút không tốt, nhưng thấy xung quanh không có người, cũng thấy Chung Lệ Trân cấp thiết muốn gặp thân nhân, Đổng Học Bân không nói cái gì nữa, hắn lý giải tâm tình hiện tại của Chung giáo sư.

Gia thuộc viện đương nhiên là có cảnh vệ rồi.

Hai người cảnh vệ vừa nhìn Chung Lệ Trân đi đến, vô thức ngăn cản.

Nhưng Đổng Học Bân vừa trả tiền cho tài xế, vừa ho khan một tiếng, thấy hai người cảnh vệ nhìn qua, Đổng Học Bân lắc lắc tay với bọn họ, ý bảo không nên cản cô ấy.

Hai người cảnh vệ lập tức cúi chào, cho đi.

Chung Lệ Trân tâm tư đều tại biệt thự số một, hiện tại cô ấy thầm nghĩ muốn lập tức nhìn thấy chị Hàn, muốn ôm chị Hàn, nói cho chị Hàn biết cô ấy đã trở về, bất quá nhìn thấy cảnh vệ thuận lợi cho đi, Chung Lệ Trân cũng không nhịn được sửng sốt một chút, vốn còn tưởng rằng phải gọi một cú điện thoại cho chị Hàn, không ngờ rằng cảnh vệ không hỏi một tiếng đã cô ấy tiến vào? Đây chính là gia thuộc viện thường ủy kinh thành, từ ý nghĩa nào đó mà nói, điều kiện ra vào ở đây so với đại viện thị ủy kinh thành còn nghiêm ngặt hơn một ít, sao ngày hôm nay rời rạc như thế? Không phải là là bọn họ còn nhớ rõ mình? Chung Lệ Trân chỉ có thể nghĩ như vậy, thế nhưng cô ấy đã rất lâu không về nước, bọn họ còn nhận thức mình sao?

Ánh mắt nghi hoặc một chút, bước chân của Chung Lệ Trân cũng không dừng lại, vẫn là bước nhanh đi vào, mãi cho đến căn biệt thự ba tầng đằng kia.

Không biết là, cảnh vệ đương nhiên không phải bởi vì nhận thức cô ấy mới cho đi qua.

Cảnh vệ ở đây mỗi một thời gian sẽ đổi một nhóm người, là thay phiên, bọn họ sở dĩ khiến cho Chung Lệ Trân đi qua, hiển nhiên là nhận ra Đổng Học Bân, cũng thấy Đổng Học Bân phất tay với bọn họ, có thể người thân của các lãnh đạo khác trong gia thuộc viện thường ủy bọn họ không có khả năng nhận thức toàn bộ, cũng nhận thức không tới, nhưng con rể của Tạ bí thư người đứng đầu thường ủy kinh thành thì, bọn họ sao có thể không nhận ra??

Chung Lệ Trân không thấy được động tác của Đổng Học Bân ở phía sau.

Nhưng tài xế thấy được, không khỏi nhìn Đổng Học Bân ngạc nhiên một chút, ở trên xe nghe bọn họ nói chuyện, vẫn cho rằng Chung Lệ Trân mỹ phụ trung niên này mới là chính chủ nhi, không ngờ rằng người thanh niên mới là thâm tàng bất lộ, lộ mặt ra là cảnh vệ nhận ra hắn? Người này là ai?

"Sư phụ?"

"Hả? Hả?"

"Tiền của ngài."

"À, được được được."

Đổng Học Bân xuống xe, thấy Chung Lệ Trân đã đi xa thậm chí đều nhìn không thấy cái bóng, hắn bất đắc dĩ cười, nghĩ mình có phải là rút trước? Thứ nhất là có vài nói vẫn đều chưa kịp nói cho Chung Lệ Trân, Đổng Học Bân thật sự không qua được, thứ hai, Tạ Quốc Bang Hàn Tinh và Tạ Tuệ Lan bọn họ không biết mình đi nước M cứu người, mình trước đó mượn cớ cũng là điện thoại di động hết pin tạm thời liên hệ không được, nếu như khiến cho Tạ Quốc Bang Hàn Tinh... Nhất là Tạ Tuệ Lan biết, mình khó tránh khỏi một trận phê bình long trời lỡ đất.

Có vào hay không?

Có đi không?

Chần chờ vài phút, Đổng Học Bân mới cắn răng một cái.

Ài, quên đi, nên tới sẽ tới, không thể lâm trận lùi bước!

Đi! Đổng Học Bân gật đầu cười thiện ý bắt chuyện cùng hai người cảnh vệ, thấy bọn họ cũng cúi chào đáp lại, Đổng Học Bân mới đi nhanh vào đại viện.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi