QUYỀN TÀI

Buổi sáng mười một giờ.

Gia thuộc viện thường ủy, biệt thự số một.

Trong phòng khách lúc này đang ngồi không ít người, lão đại Tạ Quốc Bang, lão nhị Tạ Quốc Lương, lão tam Tạ Quốc Kiến, Hàn Tinh cũng ngồi ở đây, mặt mày ủ rũ.

Tạ Quốc Lương nói: "Lão tam, chú gọi mọi người đến rốt cục có chuyện gì?"

Tạ Quốc Kiến nhìn ông ấy một chút: "Nhị ca" sau đó lơ đãng nhìn Hàn Tinh.

Hàn Tinh vừa nhìn, liền đứng dậy nói: "Tôi đi làm cơm trước, ba anh em trò chuyện đi"

Nhưng lão đại Tạ Quốc Bang đã lên tiếng: "Chị dâu chú không yếu đuối như vậy, có chuyện chú cứ nói, có phải là về chuyện của Lệ Trân không? Chú từ đêm qua đã đến quân bộ, hiện tại rốt cục xảy ra chuyện gì? Cũng nên nói với mọi người một tiếng?"

Hàn Tinh vừa nghe, cũng vội vàng nói: "Lệ Trân có tin tức?"

Tạ Quốc Kiến nghiêm mặt hút thuốc, muốn nói lại thôi, không lên tiếng.

Tạ Quốc Lương nói: "Em cũng nghe nói một chút, hình như bên Phất Châu lộn xộn"

Hàn Tinh sắc mặt căng thẳng: "Phất Châu? Đó không phải là chổ viện nghiên cứu của Lệ Trân sao? Quốc Kiến, chú nói thật đi, rốt cục là sao?"

"Chị dâu, em..." Tạ Quốc Kiến không mở miệng được.

Hàn Tinh nóng nảy: "Tôi có chuẩn bị tâm lý rồi, chú nói đi!"

Tạ Quốc Kiến dụi tàn thuốc, giọng điệu gian nan, nói: "Lệ Trân cô ấy... có thể đã bị ngộ hại!"

Ngay cả là đã có chuẩn bị tư tưởng, Hàn Tinh sau khi nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, hô hấp rất gấp!

Tạ Quốc Lương cũng thở dài một hơi, tuy rằng quan hệ của ông vả Chung Lệ Trân không tốt như Hàn Tinh và Tạ Quốc Kiến với cô ấy, nhưng cũng coi như là quen biết đã lâu: "Sao có thể?"

Tạ Quốc Bang bình tĩnh nói: "Tin tức là thật sao?"

Tạ Quốc Kiến đau đớn nói: "Còn chưa tìm được thi thể, nhưng hẳn là lành ít dữ nhiều"

Bầu không khí ngay lập tức trở nên áp lực rất nhiều, Hàn Tinh cố nén lắm mới không làm cho nước mắt rơi ra.

Tạ Quốc Kiến vành mắt cũng đỏ lên: "Còn có một việc, anh cả, chị dâu, hai người tốt nhất nên có chuẩn bị tâm lý, em sợ nghe xong sẽ..."

Tạ Quốc Bang nghiêm mặt lạnh nói: "Nói!"

Tạ Quốc Kiến nói: "Lúc đầ tin tức của Lệ Trân và chuyện của Phất Châu đều là bảo mật nghiêm ngặt, ngay cả người nhà cũng không cho nói, nhưng mà bên quân bộ điều tra được một việc, cho nên gọi điện thoại báo. Không nói với hai người là không được, con rể Học Bân của hai người... có thể cũng hi sinh!"

"Cái gì?"

"Tiểu Bân?"

Hàn Tinh sắc mặt đột biến, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.

Biểu tình của Tạ Quốc Bang cũng lập tức thay đổi: "Học Bân sao có thể bị ngộ hại?"

"Em chỉ nói là có thể, nó và Lệ Trân cũng như nhau, đều không tìm thấy thi thể, nhưng mà theo suy đoán từ tình huống, hy vọng còn sống của Học Bân hầu như bằng không" Tạ Quốc Kiến nói.

Hàn Tinh cả giận: "Không có khả năng! Tiểu Bân vẫn ở kinh thành mà! Sao có thể cùng Lệ Trân..." Bỗng nhiên, giọng điệu của Hàn Tinh bị kiềm hãm lại: "Tiểu Bân đi Phất Châu?"

Tạ Quốc Kiến nói: "Đúng vậy, đồng chí quốc an ở địa phương đã gặp qua nó. Chỉ biết người nọ gọi là tiểu Đổng, trên dưới hai mươi lăm tuổi"

"Vậy sao có thể xác định là Học Bân?" Hàn Tinh còn ôm một tia hy vọng, nói: "Học Bân không có khả năng ở đó!"

Tạ Quốc Kiến nhìn Hàn Tinh: "Theo báo cáo của mấy đồng chí quốc an ở nơi đó, người thanh niên kia chỉ dùng hai thanh dao mà đã giết chết bảy tám người của đối phương, ngoại trừ Tiểu Bân, ai có thể có được cái sức chiến đấu này? Hơn nữa sau đó thông qua đầu mối bên em tra được về chuyến bay và tin tức từ hộ chiếu của Tiểu Bân, phát hiện hộ chiếu là giả, cuối cùng tốn rất nhiều thời gian mới tìm được đầu mối từ bên quốc an, đã chứng thực rõ ràng, bốn ngày trước, là Tiểu Bân nhờ một người bạn trong quốc an làm hộ chiếu giả cho ắhn, sau đó đặt vé máy bay đến sân bay Phất Châu"

Bốn ngày trước?

Đó không phải là ngày Tạ Quốc Kiến và Hàn Tinh tìm đến Đổng Học Bân sao?

Đó không phải là lúc bọn họ có hỏi Đổng Học Bân có nắm chắc cứu được người hay không sao?

Tiểu Bân ngay lúc đó nói rằng không có nắm chắc, cũng không có ý muốn đi, Tạ Quốc Kiến và Hàn Tinh bọn họ cũng không hỏi nhiều, ai mà ngờ Tiểu Bân lại đi! Là lén lút đi!

"Chuyện này tại em!" Tạ Quốc Kiến hối hận nói: "Em không nên nói chuyện này với Tiểu Bân! Tâm của đứa nhỏ này rất trọng! Chuyện gì cũng để bụng cả!"

Nước mắt của Hàn Tinh lập tức rơi xuống: "Nào có quan hệ gì với em, đều là lỗi của chị, chị nên sớm nghĩ đến, Tiểu Bân nói là điện thoại hết pin, tạm thời không thể liên lạc, lúc đó chị nên sớm nghĩ đến, là chị... là chị hại nó!" Tiểu Bân là đứa nhỏ như thế nào, Hàn Tinh cũng rất rõ ràng, lần trước bởi vì văn vật bảo bối của Hàn Tinh bị mất, kết quả là Đổng Học Bân ngay cả một chút tiếng gió cũng không nói, mạo hiểm tính mạng vượt qua nhà bảo tàng được bảo vệ nghiêm mật đem văn vật đoạt trở về cho Hàn Tinh, lần này, Đổng Học Bân không quen không biết Chung Lệ Trân, hiển nhiên là vì Hàn Tinh mới đi, điểm này trong lòng Hàn Tinh đương nhiên rõ ràng.

Tạ Quốc Lương không tin, nói: "Lão tam, Tiểu Bân thật sự bị ngộ hại sao?"

Tạ Quốc Kiến nói: "Tiểu Bân ngày hôm qua đã xông vào trong viện nghiên cứu, tình huống cụ thể còn chưa có báo cáo, bất quá nghe nói thương vong vô cùng nghiêm trọng, người bị Tiểu Bân giết ít nhất cũng năm mươi người, ngày hôm qua hầu như sau khi chuyện xảy ra khoảng vài giờ, toàn bộ Phất Châu đã bị phong tỏa, tìm kiếm, tra xét, căn bản là không có một sơ hở, thành phố Lâm Hải bên cạnh cũng bị phong tỏa chung, đi đường thủy là không có khả năng, các chuyến bay ở sân bay đều bị hoãn lại, cho dù không hoãn cũng bị kiểm tra rất nghiêm mật, căn bản là ngay cả một con ruồi cũng không thể đi ra, càng đừng nói là người!"

Tạ Quốc Lương nói:" Nhưng sức chiến đấu của Tiểu Bân hẳn là..."

Tạ Quốc Kiến nói: "Song quyền khó địch lại bốn tay, vài người nó được, hơn mười người nó vẫn có thể đối phó được, nhưng mấy trăm người thì sao? Mấy ngàn người thì sao? Mấy trăm ngàn người thì sao? Đối phương là một quốc gia! Hơn nữa, buổi sáng ngày hôm nay bên em cũng đã tra qua, vé hồi trình của Tiểu Bân... cũng không có đăng ký!"

Hàn Tinh lập tức nói: "Tiểu Bân bị vây ở Phất Châu? Cũng có thể không sao?"

Tạ Quốc Kiến nói: "Cái xác suất này, thật ra không lớn, cấp trên phân tích đến hai khả năng, một là, Học Bân và Lệ Trân có thể đã bị ngộ hại ngay trong viện nghiên cứu, bởi vì đối phương thương vong quá nhiều, cho nên mới nổi nóng điều tra trên điện rộng, muốn ra ra đồng bọn. Hai là, Học Bân và Lệ Trân trên đường chạy trốn rất có thể đã bị bắt, cho nên mới không có một chút tin tức, mà nếu như bọn họ bị bắt, vậy khẳng định là lành ít dữ nhiều, đương nhiên, em cũng hy vọng còn có khả năng thứ ba, đó chính là Học Bân và Lệ Trân vẫn trốn được, nhưng bị vây tại Phất Châu!"

Tạ Quốc Bang mở miệng: "Tìm người lẻn vào! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"

Tạ Quốc Kiến nói: "Đã thử qua, đều thử qua rồi, nhưng dưới loại phong tỏa này căn bản không có khả năng đi vào"

"Vào không được cũng phải vào!" Tạ Quốc Bang chậm rãi đứng lên: "Nếu như Tiểu Bân và Lệ Trân còn sống! Trả giá bao nhiêu cũng phải cứu sống bọn họ ra! Anhi gọi iện thoại! Lão gia tử đã biết chuyện này chưa?"

Tạ Quốc Kiến thở dài nói: "Em không dám nói với lão gia tử, nhưng... chỉ sợ đã biết"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi