QUYỀN TÀI

Biểu hiện của Đổng Học Bân đã làm cho rất nhiều người cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, khắp người toàn là máu, khóe miệng còn mang theo tơ máu, nhìn mười phần dọa người, nhưng Đổng Học Bân còn cố tình tạo ra một bộ dáng như vậy. Sau khi thoát khỏi bức tường hơn một tấn kia lại đi tới quan tam thăm hới người khác xem có bị thương không, giống như bình thường không bị thương. trong thâm tâm mọi người nghĩ rút cuộc hắn ta có sưc lực gì chứ? Hắn có thể được ghi vào kỷ lục Guiness thế giới đó?

Chu Trúc ngây ngốc nói: “Chúng tôi không có việc gì”.

“Chủ nhiệm, ngài thế nào?” Phí Phàm vội hỏi.

Đổng Học Bân hất tay xuống nói: “Tôi không sao, còn đi được”.

Ninh Thiếu Dương vội la lên: “Vẫn là nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi”.

“Đúng đúng” Lưu Hán Khanh lập tức nói: “Chủ nhiệm, ngài phải đến bệnh viện kiểm tra, ở bên ngoài khả năng nhìn không thấy làm sao, nhưng vạn nhất...”

Đổng Học Bân nghĩ thấy cũng đúng, gật gật đầu, “Đều đi thôi, mọi người cũng đi kiểm tra xem”.

Lúc này nhóm người giám sát thi công mới yên tâm, thật ra nhìn Đổng Học Bân đĩnh đạc bước đi như vậy bọn họ đều có chút kinh hồn, sợ Đổng Chủ nhiệm đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, là biểu hiện của hồi quang phản chiếu. Không trách bọn họ lo lắng, chủ yếu vẫn là bức tường kia quá dày, ngay cả máy móc cứu viện cùng ô tô đều bị ép sụp trong nháy mắt, giống như quả hồng để chơi, càng đừng nói là người, người bình thường ai chịu nổi?

Nhân viên y tá lập tức chạy đến.

Đổng Học Bân bị nâng lên cáng, đi lên trong nháy mắt, Đổng Học Bân liền cảm giác cả người đều như bị rút hết sức lực, đến đầu ngón tay cũng không cử động được, vừa rồi hắn không hề có bất cứ biểu hiện gì, chỉ như hít hơi vào trong lòng, hiện tại nằm lên trên một chuyến. Tinh thần thả lỏng, nhất thời lại có điểm chống đỡ không được, choáng váng đầu, mắt hoa còn mang theo chút cảm giác muốn ói, nhất thời trong lòng cười khổ một tiếng, hôm nay mệt quá, có điều lúc ấy nếu chính mình dùng stop cứu người hoặc là tránh né nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy. Khó tránh khỏi sẽ làm lộ năng lực của chính mình, cho nên khẩn cấp lắm Đổng Học Bân mới dùng reverse một phen, cũng may người cũng đã cứu được, chính mình cũng không có việc gì, về phần chính mình vì cái gì có thể chống đỡ được một bức tường hơn một tấn, chuyện này trước kia thật ra sớm đã có qua, sức chiến đấu của Đổng Học Bân sớm đã được đại bộ phận người dân thành phố Phần Châu tiếp nhận rồi, một lúc có thể đánh mấy chục người, lúc dư chấn từng đỡ nhiều người nhảy từ tầng năm khu nhà chính phủ nháy xuống. Hắn có cánh tay có năng lực lớn như vậy nhắm chừng rất nhiều người cũng sẽ không thấy kỳ quái, bởi vì trước kia mọi người cũng đã tiếp nhận qua sức chiến đấu của Đổng Học Bân. Đương nhiên, dù sao cũng chỉ là chính bản thân Đổng Học Bân nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên, phóng viên truyền thông chen chúc tới, rất nhiều người khác cũng đang nhìn xem.

Mấy chiếc xe phỏng vấn cũng một số phóng viên các tòa soạn đề vọt vào trường học liên tiếp chụp ảnh tòa nhà bị sập. Đây chính là công trình mà Trung ương tập trung trùng kiến sau địa chấn, hiện tại một trận dư chấn nho nhỏ liền có thể gây sụp, ai cũng biết về phương diện thi công khẳng định có vấn đề, cho nên thi nhau chạy đến giành tin trước tiên.

Có mấy người tìm tới bọn Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng.

“Sở Phó Khu trưởng, xin hỏi ngài có ý kiến gì đối với chuyện này không?” Một ký giả nói.

Sở Phó Khu trưởng tâm tình rất kém, khoát tay né tránh máy ảnh nói: “Tạm thời không thể nói được gì”.

Phóng viên truy hỏi nói: “Nghe nói công tác đấu thầu việc trùng kiến khu Trường cấp ba chính là do ngài quy hoạch, công trình cũng là do chính phủ giám sát, vì sao lại xuất hiện tình trạng lún sập vậy?”

Sở Phó Khu trưởng nghiêm mặt, nói không muốn nói nhiều lời, rồi tránh ra một chút, lập tức rút di động ra nhận điện thoại, là các lãnh đạo trong khu gọi điện cho hắn.

Phùng Kiệt cũng cảm giác được áp lực thật lớn.

“Phùng thị trưởng” Một phóng viên khcs giơ máy ghi âm lên nói: “Lần này ngài là người trục tiếp phụ trách công trình trùng kiến thành phố Phần Châu sau dư chấn, ngài cảm thấy nguyên nhân gì khiến cho tòa nhà bị sập?”

Phùng Kiệt biện giải nói: “Vừa rồi đã xảy ra dư chấn”.

“Nhưng theo tôi được biết dư chấn mới chỉ có ở khoảng cấp độ hai cấp đọ ba thôi, các nơi khác đều không có bị ảnh hưởng gì, vì sao chỉ mới ở cấp độ ba mà tòa nhà dạy học đã bị sập?” Phóng viên truy hỏi.

Phùng Kiệt phiền não, “Sự tình thế nào chúng tôi còn đang điều tra, hiện tại tôi cũng không xác định được nguyên nhân của sự cố”.

Ríu ra ríu rít, Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng bị phóng viên bao quanh vây quanh hỏi đông hỏi tây. Phùng Kiệt sứt đầu mẻ trán, ánh mắt nhìn sang Sở Phó Khu trưởng ở bên cạnh, liếc mắt một cái, khóe mắt có chút lãnh đạm, cũng không tỏ thái độ hiền lành với Phó Khu trưởng như luc trước nữa. Sở Phó Khu trưởng tự biết mình đuối lý, cũng không dám nhìn Phùng Kiệt.

Ở bên kia.

Vừa được đưa lên xe cứu thương Đổng Học Bân cũng bị phóng viên tìm tới, có điều bên này so với bên Phùng Kiệt, không khí rõ ràng không giống.

“Ngài là Đổng Chủ nhiệm?” Một nữ phóng viên ngây người nói.

Nghe vậy, vài phóng viên bên cạnh cũng đều nhận ra Đổng Học Bân, “Đổng Chủ nhiệm?”

Đổng Học Bân vẫn hay làm mưa làm gió trên truyền thông thành phố Phần Châu, hầu như từng sự tích của hắn đều được tòa soạn báo đài truyền hình đưa tin, người khác còn có thể không biết hình dáng Đổng Học Bân như thế nào, nhưng những phóng viên này đều là người rõ ràng, vừa thấy vậy nhất thời giật mình không thôi.

Ninh Thiếu Dương nhanh chóng nói: “Lãnh đạo phải đi trị liệu, tất cả hãy nhường đường một chút!”

“Chúng tôi chỉ hỏi mấy vấn đề” Một nữ phóng viên rất nhanh nói: “Nghe quần chúng nói là ngài xả thân chống đỡ một bức tường nặng hơn một tấn, cứu được hai người từ trog tay của tử thần? Thế nên mới làm cho sự cố lần này không có nhân viên gặp nạn, đúng như thế sao?” Cô còn đưa tay ra chỉ chỉ, “Chính là bức tường kia sao?”

Chu Trúc nói: “Dúng thế, mọi người tránh ra trước đi”.

Những phóng viên này cũng chưa chịu đi, sau khi nhìn bức tường, đều là vội vàng chụp ảnh răng rắc răng rắc, sau đó hít một ngụm khí lạnh nói: “Xin hỏi ngài là ngài làm thế nào mà có thể bám trụ? Lấy sức nặng của bức tường kia, tôi thấy dù có hai mươi người hợp lực cũng không đỡ được đâu?”

Đổng Học Bân nằm ở trên cáng miễn cưỡng nói: “Thật ra không có nặng như vậy, tôi nhìn thấy không được một tấn đâu” Hắn nói xong câu đó lập tức vui đùa nói: “Hơn nữa tôi khí lực lớn, hẳn là mọi người đã biết”.

Mấy phóng viên đều thấy rất vui, bọn họ quả thật biết, về phương diện này từng có một phóng viên trợn mắt há hốc mồm mà tận mắt chứng kiến Đổng Học Bân đã đưa tay đón người nhảy từ tầng năm tầng sáu xuống trong cuộc dư chán lần trước. trong đó còn có Nguyệt Hoa Khu trưởng cùng rất nhiều cán bộ khu Nam Sơn. Hiện tại suy nghĩ một chút phóng viên kia rất ghi ngờ về tin mới này, thậm chí trên đường từ tòa soạn báo đến lấy tin tức phóng viên này còn không dám tin tưởng vào tin tức mà quần chúng cung cấp, một người toàn thân đầy máu đỡ một bức tường hơn một tấn? Đừng nói nặng một tấn, chỉ sợ là mấy trăm cân cũng không tin được, nhưng sau khi đến nơi, thấy Đổng Học Bân đã ở đó, sau đó trong lòng liền có một chút bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là do Đổng Chủ nhiệm làm, cái này không có gì kỳ quái.

Đổng Học Bân sớm đã có thanh danh bên ngoài, hiện tại bất luận hắn có làm việc gì phô trương đến mấy, nhưng bởi vì trước kia có nhiều sự tích như vậy, cho nên mọi người đều cũng chỉ kêu lên một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên dĩ nhiên càng lúc càng mờ nhạt, bọn họ sớm đều sớm đã lĩnh bản lãnh của Đổng Học Bân, tập mãi thành thói quen rồi, như xem một cuốn tiểu thuyết hay.

“Có thể nhường đường được không?” Lưu Hán Khanh không kiên nhẫn nói.

Những người trong phòng giám sát muốn Đổng Học Bân mau chóng được đến trị liệu, bởi vì hiện tại ai cũng không xác định được rốt cuộc Đổng Học Bân bị thương nặng thế nào

Nữ phóng viên nói: “Tôi còn có một vấn đề cuối cùng, Đổng Chủ nhiệm, cho dù mặt tường kia không được một tấn, vậy một người bình thường có thể đỡ được, lúc ngài xông lên có phải đã biết chính mình có thể nâng nó?”

Đổng Học Bân cười khổ, “Tôi làm sao mà biết được”.

Nữ phóng viên chạy nhanh đến đưa microphone nói, “Vậy vì ao ngài còn đi cứu người?”

Đổng Học Bân nhìn cô, mỉm cười nói: “Từ lúc tôi nhận công tác đã cứu rất nhiều người, đều không đếm được, đồng thời cũng có rất nhiều người đã cứu tôi, cũng không đếm được. Cứu người mà thôi, tôi cảm thấy là việc phải làm thôi, nhất là đối với những cán bộ quốc gia như chúng tôi, cần gì phải hỏi lý do? Không vì cái gì hết!”

Nữ phóng viên có chút cảm động, “Cảm ơn ngài, tôi hỏi xong rồi, Đổng Chủ nhiệm, cũng chúc ngài sớm ngày bình phục”.

“Cảm ơn” Đổng Học Bân nói xong cũng ho khan lên, có chút suy yếu.

Thấy thế, Phí Phàm Chu Trúc chạy nhanh lại ngăn những phóng viên khác, Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương đưa Đổng Học Bân cùng tiến lên xe cứu thương.

Xe cứu thương bật đèn chạy đi

Trên xe, Lưu Hán Khanh hỏi: “Bác sĩ, tình hình của anh ấy thế nào?”

Bắc sĩ bảo y tá truyền dịch cho Đổng Học Bân, sau đó quay đầu nói: “Hiện tại xem ra vẫn là không có gì nguy hiểm đến tính mạng, có điều cụ thể thế nào còn phải về bệnh viện để kiểm tra lại”.

“Vậy làm phiền mọi người”.

“Không phiền toái gì, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình”.

Lưu Hán Khanh hỏi xong an vị ở bên cạnh Đổng Học Bân nhìn hắn, thấy Đổng Học Bân cũng đang nhìn lại hắn, ánh mắt Lưu Hán Khanh theo bản năng trốn tránh, thần sắc phức tạp. Trước đó không lâu, Lưu Hán Khanh không giữ mặt mũi cho Đổng Học Bân, từ sau khi hắn nhận chức Lưu Hán Khanh liền vài lần làm khó dễ hắn, thế nên mới tạo thành xung đột giữa hai người bọn họ, hầu như là không thể giải quyết. Nhưng hôm nay, Lưu Hán Khanh vạn vạn cũng không nghĩ tới người sẽ đến cứu hắn cùng Ninh Thiếu Dương lại có thể là Đổng Học Bân, Đổng Học Bân lại bất chấp tất cả hy sinh bản thân mình đến cứu bọn họ, thiếu chút nữa đem sinh mạng của chính mình đổi lấy tính mạng của họ, điều này làm cho Lưu Hán Khanh bắt đầu cảm thấy cánh mũi cay cay, không nghĩ ra nên nói cái gì.

Ninh Thiếu Dương cũng không khác là bao, trong lòng đặc biệt cảm kích.

Nếu không có Đổng Học Bân liều chết cứu giúp, bọn họ hôm nay thực sự đã xong rồi.

Trong xe không khí lập tức có chút cổ quái, mọi người đều trầm mặc xuống

Đổng Học Bân vừa thấy thế, nhịn không được nở nụ cười nói, “Lão Lưu, vẻ mặt anh làm sao vậy?”

Lưu Hán Khanh rốt cuộc vẫn nghẹn nửa ngày mới nói được điều suy nghĩ trong lòng: “Chủ nhiệm, ngài… vì sao lại cứu tôi?”

“Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao? Không vì cái gì hết” Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Huống chi hai người các người là theo tôi đi làm việc, tôi là người phụ trách phòng giám sát, tôi đương nhiên là có trách nhiệm cũng như có nghĩa vụ cam đoan cho sụ an toàn của mọi người, thiên kinh địa nghĩa”.

Lưu Hán Khanh có chút áy náy, “Những chuyên trước kia, thực thật có lỗi”.

Đổng Học Bân biết hắn giải thích cái gì, lắc lắc đầu nói: “Trước kia chúng ta từng có xung đột, có điều xét đến cùng cũng là về mặt công tác, chuyện này là bình thường, không có gì phải xin lỗi, hơn nữa, anh nghĩ rằng Đổng Học Bân tôi lại là người hẹp hỏi như vậy sao? Chỉ bởi vì một chút việc nhỏ mà tôi có thể thấy chêt không cứu sao?” Tựa như nói với chính mình, Đổng Học Bân là một người thù dai, nhưng hắn không phải là người hẹp hòi.

Trái phải rõ ràng, Đổng Học Bân làm việc vẫn là như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi