QUYỀN TÀI

Hơn bốn giờ.

Bệnh viện nhân dân số một thành phố Phần Châu.

Sau một loạt kiểm tra, Đổng Học Bân bị hộ sĩ đẩy tới một phòng bệnh, Lưu Hán Khanh cùng vài khoa viên phòng giám sát cũng đang ở bên ngoại phòng bệnh chờ kết quả kiểm tra.

Trong phòng vắng lặng, chỉ có một mình Đổng Học Bân, reng reng reng, điện thoại vang.

Đổng Học Bân vừa thấy là Tuệ Lan gọi tới, liền tiếp, “Alo”.

Tuệ Lan giọng điệu vui vẻ nói: “Vừa rồi tại sao lại không nghe điện thoại?”

“Vừa rồi kiểm tra xét nghiệm, không mang di động vảo” Đổng Học Bân nói.

Tạ Tuệ Lan không nóng không lạnh nói: “Anh muốn đem Tạ tỷ hù chết có phải hay không? Em đến bái phục tiểu tử anh đấy, tại sao anh đến chỗ nào cũng gây ra chuyện vậy? Anh chán sống đúng hay không? Vậy cũng được, về sau anh cũng đừng về nhà, anh lên đỉnh Everest mà sống, đều lớn như vậy rồi, cũng không thể làm cho người ta bớt lo chút nào, bức tường nặng một tấn mà anh cũng dám tiếp?”

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Chẳng phải anh đã tiếp được rồi đấy sao? Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy”.

“Được rồi, có thể nghe điện thoại như thế tức là không có chuyện gì rồi, chờ đấy, em sẽ lập tức qua đó”.

“Ôi chao ôi chao, em đừng đến đây, anh đang muốn nói chuyện này với em đây” Đổng Học Bân nhìn ra cửa, thấp giọng nói: “Phùng Kiệt lúc này gặp phải phiền toái, cái chức Phó Thị trưởng thường ủy kia không phải còn có vài ngày nữa sẽ quyết định rồi sao? Đang lúc phân công vị trí thường ủy, em nhanh chóng hoạt động một chút, dù sao anh nhắm chừng lần này khẳng định sẽ không có chân của Phùng Kiệt, nhưng còn có không ít Phó Thị trưởng khác, em cố mà nắm chặt đi”.

“Nên làm cái gì bây giờ còn phải để tiểu tử như anh dạy em sao? Được rồi, em đi qua đó rôi nói sau”.

“Ai da, anh thực không có việc gì mà”

“Em cũng phải nhìn xem mới yên tâm!”.

Vừa ngắt điện thoại của Tuệ Lan, lại có một dãy số khác gọi đến.

Có mẹ, có Huyên di, có Nguyệt Hoa, có Từ Yến, có Ngu Mỹ Hà, còn có rất nhiều cán bộ, đồng nghiệp từng có quan hệ không tồi với Đổng Học Bân gọi tới ân cần thăm hỏi tình hình. Đổng Học Bân vội vàng nói chính mình không có việc gì, còn nói lập tức xuất viện, không cho bọn họ đến thăm mình, nếu như thế chẳng phải loạn sao? Đổng Học Bân không muốn xã giao như thế.

Tiếp xong những cuộc điện thoại này thì cũng có kết quả kiểm tra.

Bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh ra, bọn Lưu Hán Khanh Chu Trúc cũng vội vàng theo vào.

“Thế nào bác sĩ?”

“Chủ nhiệm của chính tôi bị thương có nặng không?”

“Có cần mổ không? Tôi vừa thông báo với người nhà Chủ nhiệm rồi, họ sẽ tới ngay lập tức thôi”.

Không đợi bắc sĩ nói chuyện, lúc này, Chiêm Quế Bình cùng vài cán bộ trong Ủy ban kỷ luật cũng vội vã chạy bộ lại đây, “Tình hình thế nào rồi? Nhất định phải dốc toàn lực cứu chữa!”

Bọn Lưu Hán Khanh đều quay đầu nói: “Chiêm Bí thư!”

“Tiểu Đổng đâu? Người còn sống không?” Chiêm Quế Bình lớn tiếng nói, trên mặt ông lộ vẻ lo lắng.

Bác sỹ thấy thật bất đắc dĩ, cứu giúp cái gì chứ? Cứu giúp cái gì mà cứu giúp! Không phải người vẫn còn sống sao? Khỏe có khác gì người đang sống bình thường đâu?! Vừa rồi nếu bác sĩ khônh nhanh tay lẹ mắt, Đổng Học Bân thiếu chút nữa đã vụng trộm hút thuốc trong phòng xét nghiệm, có ai thấy người chết mà còn hút thuốc không?

Đổng Học Bân lập tức nói: “Chiêm Bí thư, Lương Chủ nhiệm, sao tất cả mọi người lại đến đây?”

Nghe được tiếng của Đổng Học Bân, mấy người Chiêm Quế Bình vừa mới bước vào liền hết sức ngạc nhiên, “Tiểu Đổng?” Sau đó Chiêm Quế Bình bình tâm lại một chút, chạy nhanh đến nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao chúng ta có thể không tới chứ? Cậu mau nói đi, ruốt cuộc bị thương thế nào? Giải phẫu xong rồi sao??”

Chủ nhiệm Lương Tuyền cũng nói: “Bác sỹ, nói mau đi”.

Bác sỹ nhìn kết quả kiểm tra nói: “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân căn bản không cần giải phẫu, tôi thấy... Ừm, không có trở ngại gì đâu”.

Chiêm Quế Bình sửng sốt nói, “Chảy nhiều máu như vậy mà lại kêu không có trở ngại gì? Không phải bức tường nặng một tấn đập vào sao?”

Bọn Lưu Hán Khanh và Phí Phàm cũng có chút không biết phải nói gì, đâu chỉ là bị đậy vào? Còn dùng tay đỡ trong vài phút, tại sao lại không có trở ngại gì?

Như thế còn bảo không có trở ngại gì? Vậy như thế nào mới là có trở ngại??

Trong lòng bác sỹ nghĩ: Mấy người hỏi thôi thì tôi đi hỏi ai đây, tôi cũng đang thắc mắc rằng tại sao anh ta lại không có chuyện gì đây, nhưng theo kết quả xét nghiệm cho thấy, tất cả đều không tệ lắm, bác sỹ cũng chỉ đành xoa đầu nói: “Những chỗ bị chảy máu chỉ xây xát nhẹ, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi, băng bó một chút sẽ không sao, về phần xương cốt cũng không có biểu hiện gãy xương, chỉ là cơ thịt chịu chút tổn thương, đặc biệt là ở cánh tay, có điều với tình hình này chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày hẳn là có thể bình phục, nếu bệnh nhân kiên trì công tác, hiện tại cũng có thể xuất viện”.

Đổng Học Bân vội nói: “Vậy được, hiện tại liền xuất viện đi”.

Thấy Đổng Học Bân muốn đứng lên, Chiêm Quế Bình đẩy anh xuống, “Cậu đừng có mà như thế, mau kiểm tra lại đi, để cậu ta thế này tôi cũng không yên tâm”.

“Chiêm Bí thư, tôi thực không có việc gì”.

“Không được, xét nghiệm lại một lần, cho đảm bảo”.

Lương tuyền cũng nói: “Đúng, mau kiểm tra lại đi”.

Chiêm Quế Bình nhận được tin tức vẫn là do bên Ủy ban kỷ luật bên kia truyện tớkhu Tây Bình truyền tới, không chính xác lắm, chợt nghe nói Đổng Học Bân vì cứu Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương, liều chết chặn một bức tường nặng một tấn, kết quả bị nhốt ở trong đó, sau khi đội cứu hộ đến mới cứu được Đổng Học Bân thoát ra, Chiêm Quế Bình nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là Đổng Học Bân chết rồi, tính mạng không có khả năng được bảo đảm, cho nên đang làm việc cũng vội dẫn theo vài cán bộ chạy đến bệnh viện, bọn Lương Tuyền cũng vậy, đều muốn có thể nhìn thấy mặt Đổng Học Bân lần cuối.

Nhưng kết quả thì sao?

Tiểu Đổng chẳng những không có gì nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại trực tiếp bị bác sỹ nói một câu “hiện tại là có thể xuất viện” kết quả chẩn đoán này thật sự làm cho Chiêm Quế Bình không tiếp thu được.

Một bức tường nặng một tấn, tại sao lại không sao?

Rút cuộc cậu có năng lực gì mà càng ngày càng mạnh như thế chứ!?

Lại một loạt kiểm tra, cuối cùng vẫn không tra ra chuyện gì lớn cả.

Lúc này bọn Chiêm Quế Bình mới yên tâm, “Tiểu Đổng lần này là mệnh lớn, tôi nghe mà thấy sợ rồi!”

Lưu Hán Khanh áy náy nói: “Đều do tôi, Chủ nhiệm nếu không phải vì cứu chúng tôi, cũng...”

Ninh Thiếu Dương vội hỏi: “Là trách tôi, tôi không thấy rõ đường, còn khiến Lưu Chủ nhiệm ngã theo”.

Chiêm Quế Bình khoát tay, cau mày nói: “Cũng không cần phải tự trách, chuyện này không phải là trách nhiệm của mọi người, là việc thi công tòa nhà dạy học kia tồn tại vấn đề nghiêm trọng!”

Lưu Hán Khanh nói: “Nhưng tôi, ai da...”

Đổng Học Bân nói: “Lão Lưu, Tiểu Ninh, hai người cũng đừng thế nữa, không nhắc đến chuyện này nữa, tôi không phải vẫn khỏe sao?”

Lương Tuyền mỉm cười nói: “ Đổng Chủ nhiệm của chúng ta luôn luôn phúc lớn mạng lớn, ha ha, về sau còn khỏe hơn nữa” Người không có việc gì, bọn họ cũng có thể nói giỡn được rồi.

Chiêm Quế Bình lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đổng Học Bân, “Lần này thực sự nguy hiểm, cậu có thể an toàn trở về, tôi phải cảm ơn cậu, sự việc tôi cũng đã nghe nói, nếu không có mấy người cậu ai cũng không thoát được, ngày mai tôi sẽ đề nghị khen ngợi chuyện này, tiểu tử cậu! Giỏi lắm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi