QUYỀN TÀI

Sáng sớm, thái dương đã lên núi. Sau khi xuống giường, đánh răng rứa nứt xong Đổng Học Bân đi ra đại sảnh khách sạn gọi điện thoại tập hợp đám tổ viên lại đi ăn sáng, sau đó liền mang đội đi thị sát. Chẳng qua hôm nay bọn họ cũng không đi một mình, hôm qua đột kích gõ địa phương một chút nhung tổng thể cũng không thể làm mãi như thế được, vì vậy Đổng Học Bân bày mưu đặt kế gọi điện thoại thông báo cho huyện ủy địa phương. Bí thư Huyện ủy Tôn Nhất Đào lập tửc phái một vị Phó Huyện trường cùng vài cán bộ Huyện ủy và Chính quyền Huyện đi theo.

ủy ban kỷ luật Huyện

Cục Xây dụng cơ bản Huyện

Phòng Tổ chửc Huyện

Đến buổi trưa, Đổng Học Bân dẫn tổ tuần ữa được tiền hô hậu ùng thị sát rất nhiều bộ môn các địa phương, điều ữa nghiên cửu một chút về tình huống phản hù xướng liêm (chống hù hoá, tuyên dương kiêm khiết), phát hiện một ít vấn đề, bất quá cũng không lớn, sau khi Đổng Học Bân chì ra thì cán bộ các bộ môn đều mười phần coi ữọng, lập tửc tò vé sẽ chình đốn lại. Tại Cục xây dụng cơ bản, thậm chí không đợi Đổng Học Bân rời đi đã mờ hội nghị nghiên cửu nhũng vấn đề do tổ tuần ữa đưa ra. Đổng Học Bân khẽ gật đầu, cũng không để ỷ đến vè tích cực cùa bọn họ, chì cần không phái là vấn đề nghiêm trọng là được, bọn họ lần này đi tuần ữa tuy nói là để phát hiện ra bệnh nhung cái này cũng không phái là mục đích chính. Thành phố lập tổ tuần ữa đến địa phươngchù yếu vẫn là để cảnh báo địa phương, khiến cho bọn họ khẩn trương, gây cho bọn một chút áp lực thích hợp mà thôi, về điểm này, trước khi Đổng Học Bân đi Chiêm Phó bí thư đã có ỷ chì điểm cho hắn, cho nên về chùng mực thì Đổng Học Bân vẫn có thể gia giảm tốt.

Bất quá đương nhiên, nếu không phát hiện ra cái gì điển hình thì không được, sau khi đi tuần ữa một vòng lớn mà không phát hiện ra cái gì để báo cáo lên, hiển nhiên như vậy sẽ làm cho lãnh đạo thành phố cảm thấy thái độ và nàng lực công tác cùa Đổng Học Bân có vấn đề, cho nên cái gì Đổng Học Bân cảm thấy nên ữa thì vẫn phái ữa.

Giữa trưa. Sau khi ăn xong, La Hái Đinh hòi:“Chủ nhiệm, buổi chiều chúng ta nên đi đơn vị nào đây?”.

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút rồi nói:“Đi Cục Du lịch đi, mấy năm nay huyện Mã Dương triển khai hoạt động du lịch không tệ, phong cảnh, tài nguyên đều có, việc thoát khòi cái mũ huyện nghèo cũng nhờ vào du lịch là nhiều”. Bất quá nói tới đây, Đổng Học Bân mới ỷ thửc được hắn đang là cán bộ ủy ban kiểm ữa, tôi tốt mọi người tốt là không được nên đang nói liền chuyển giọng:“Bất quá phát triển càng nhanh thì khá nàng xuất hiện vấn đề cũng càng lớn, cử đi xem cái đã rồi hẵng nói”.

La Hái Đình gật gật đầu nói:“Vâng, để tôi đi thông báo cho cán bộ huyện một tiếng”.

Đổng Học Bân khoát tay chặn lại nói:“Được, nhung trước tiên đùng nói cho bọn họ, để cho bọn họ đi cùng là được”.

Bên cạnh, Liêu Hoa Hùng nói:“Đúng vậy, nếu để bọn họ gọi điện thoại báo sắp xếp trước thì chúng ta sẽ không còn nhìn thấy vấn đề gì nữa, vậy chuyến đi lần này còn có ỷ nghĩa gì nữa?”.

La Hái Đình nói:“Tôi rõ rồi”.

Đổng Học Bân nói:“Ngày hôm qua chúng ta đã đi ngang qua đó rồi, báo lái xe tiểu Vương dẫn đường đi”.

Từ khách sạn đi ra, đoàn người liền đi về hướng tây, mấy vị cán bộ Huyện cũng không biết bọn họ muốn đi đâu, sau khi hòi một câu nhung thấy người cùa tổ tuần ữa không nói nên bọn họ cũng không dám hòi thêm.

Buổi chiều.

Phòng du lịch Huyện.

Sau khi xe đi vào trong trụ sờ, mấy cán bộ lãnh đạo Huyện đi cùng mới biết tổ tuần ữa muốn đến Phòng du lịch thị sát, một người trong đó xuống xe vội đi gọi điện thoại.

Đổng Học Bân thản nhiên nhìn hắn một cái.

Ánh mắt cùa Đổng Học Bân cũng không có uy thế gì, cũng không có cái khí thế lạnh như bàng làm cho người ta vừa thấy liền phát run cá người, chì là một ánh mắt thực sự bình thường. Tuy nhiên tất cá mọi người ờ đây đều biết Đổng Học Bân là ai, đều biết Đổng Học Bân đã tùng ữái qua bao nhiêu thử đại sự kinh thiên động địa cho nên vừa bị hắn nhìn thấy, vị cán bộ kia trong lòng liền run lên một chút, có chút xấu hồ chạy nhanh đi.

Mất vị cán bộ huyện khác thấy vậy cũng đều rõ ỷ tử tổ tuần ữa nên không dám thông báo gì.

Trong khuôn viên trụ sờ Phòng du lịch cũng không có người nào, bọn họ sau khi tiến vào thì báo vệ cũng chì nhìn thoáng qua mà không để ỷ, cũng không cần biết đám người này là ai.

Đổng Học Bân cũng không nói gì mà đi trước mang theo đội ngũ tiến vào khu vàn phòng.

Mới đi vào hành lang, Đổng Học Bân cùng Liêu Hoa Hùng và đám người La Hái Đình đều nhíu nhíu mày bời vì có mùi khói thuốc lá nồng nặc đập vào mặt mà đến.

Liêu Hoa Hùng hòi:“Mùi thuốc khá nặng?”.

Đổng Học Bân đi về phía trước nhìn nói:“Trong phòng có người hút thuốc lá?”.

Vị Phó Huyện trường kia lập tửc giải thích nói:“Có thể là do có khách đến làm việc, ngài cũng biết hoàn cảnh làm việc cùa Phòng du lịch mà, đôi khi có nhà đầu tư đến đây, số tiền đầu tư cũng không nhò nên người ta có hút thuốc chúng tôi cũng không tiện ngàn cản”.

Đổng Học Bân nhíu mày nói:“Nói là nói như vậy, bất quá mùi thuốc là này cũng nặng quá đi? Một cơ quan đơn vị mà khói thuốc mù mịt như vậy thì còn ra bộ dáng gì nữa?”.

Phó Huyện trường lập tửc nói:“Chốc nữa tôi sẽ tìm lãnh đạo bọn họ nói chuyện, nhắt định phái chình đốn!”.

“Đi thôi, lên lầu hai nhìn một cái”. Đổng Học Bân đi trước leo lên lầu hai.

Nhung tình hình tầng hai càng làm cho Đổng Học Bân nhìn thấy mà cau chặt mày, trong lòng nổi lên một tia bất mãn. Trong hai phòng đối diện, một số nhân viên đang cirời đùa với nhau, một số khác thì đang chơi game trên máy và trên mạng. Lại nhìn sang một cái vàn phòng khác thì thấy vài nam nữ đang cắn hạt dưa ữò chuyện, thanh âm rất lớn giống như ở nhà vậy. Đổng Học Bân nhìn ữái nhìn phải, thế nhung không thấy ai đang thật sự làm việc, tất cà đều như đang ở nhà vậy.

Lẽ ra chuyện này ở cơ quan Nhà nước cũng bình thường, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhìn đã quen nên Đổng Học Bân cũng không thèm tức giận. Tuy nhiên đó là lúc bình thường, còn hiện tại là lúc tổ tuần ữa bọn hắn đang đi thị sát huyện Mã Dương. Lãnh đạo Huyện hôm trước đã thông báo tin tức, yêu cầu các bộ phận chuẩn bị phòng nhỡ tổ tuần ữa đột kích kiểm ữa, nhung Phòng du lịch vẫn như vậy? Cái này có chút không coi tổ tuần ữa ùy ban kỳ luật bọn họ vào đâu? Các ngươi ngay cà việc làm bộ làm dáng cũng không nguyện ỷ, cái này không chì là vấn đề công tác mà là vấn đề thái độ!

Mấy vị cán bộ huyện kia có điểm xấu hổ nói:“Đổng Chù nhiệm....”..

Đổng Học Bân lắc lắc đầu chặn lời bọn họ lại, cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, để cấp dưới xày ra vấn đề này khẳng định là lãnh đạo đơn vị có trách nhiệm:“Văn phòng lãnh đạo Cục ờ tầng mấy?”.

“Cái này, là ờ tầng ba ”.

"Tốt, đi lên!”.

Phó Huyện trường cũng có chút tức giận, Phòng du lịch, nơi này bọn họ đương nhiên đã thông báo rồi, tuy không biết tổ tuần ữa đi khảo sát cái gì nhung cà Huyện ủy và Uỳ ban huyện đều ra ữận tiếp đãi, ai ngờ Phòng du lịch này lại gây ra việc này, nên làm thế nào bây giờ!

Lúc này, một nhân viên Phòng du lịch từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy đám người Đổng Học Bân thì hòi:“Các vị ờ đâu? Đi tìm ai?”.

Tuy nhiên Đổng Học Bân không để ỷ đến hắn mà lập tức đi lên trên.

"ô hay, các người làm gì đấy? Trên lầu người không có phận sự miễn lên!” Người nọ ngàn ữờ nói.

Phó Huyện trường kia trừng mắt nhìn hắn rồi khẽ nháy một cái.

Người nọ vừa thấy vậy thì càm thấy nhìn có chút quen mắt, ngay sau đó mới nhận ra nói:"Trương Huyện trường?” Hắn cũng thông minh cuống quít lớn tiếng nói:"Trương Huyện trường! Ngài tìm Cục trường của chúng tôi sao? Để tôi đi thông báo một tiếng?”. Lời này rõ ràng là hắn muốn đánh động với đối tượng trên lầu.

La Hái Đình liếc hắn nói:"Giọng cậu thật lớn đó?”.

Người nọ cười xấu hổ một tiếng rồi cũng chạy nhanh theo lên.

Lầu ba, Đổng Học Bân nhìn vài cái vàn phòng rồi nói với Chu Trúc và Phí Phàm phía sau:“Gõ cửa, đi gõ cửa tùng Phòng cho tôi!”.

Chu Trúc liền tiến lên đi gõ cửa phòng Cục trường còn Phí Phàm đi gõ cửa phòng các Phó Cục trường.

Trương phó Huyện trường nhìn về phía Đổng Học Bân nói:" Chu Cục trường gần đây thân thể không tốt lắm, khá nàng là nghi phép đi bệnh viện”. Sau đó lại

nhìn cửa phòng Phó Cục trường nói:"Lưu Phó Cục trường bên kia hình như là

có việc đi ra ngoài thì phải? Chắc là không có ờ phòng? Bẳng không chúng ta đi xuống dưới chờ một chút? Để tôi gọi điện thoại gọi bọn họ ữờ về?”.

Phí Phàm dò hòi:“Chù nhiệm, hình như là không có ai”.

Đổng Học Bân không tin là không có ai, bẳng không vừa rồi gã nhân viên kia sẽ không hô to như vậy, hắn nói:“Gõ tiếp đi!”.

Phí Phàm đi gõ tất cà cửa Phòng các Phó Cục trường môn.

Rốt cuộc, chỗ cửa đã xuất hiện một ít động tĩnh, lại đợi ước chùng mấy phút sau cửa vàn phòng mới hơi hé ra. Phó Huyện trường thay đổi sắc mặt khi bên trong lại có một thiếu phụ ước chùng ba mươi tuổi đi ra, thiếu phụ này quần áo có chút bê ữễ, tất chân và giày cao gót cũng chưa kịp đi chình tề, làm cho người ta có càm giác vừa đem quần áo mặc vào nên chưa kịp chình trang.

Thiếu phụ vừa thấy bên ngoài nhiều người như vậy, mặt đò lên quanh co nói:"Vừa rồi tôi đang báo cáo công tác với Lưu Cục trường nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, cái này, tôi, tôi đi trước đây”. Nói xong vội quay đầu bò đi như chạy, khi xuống đến cầu thang còn liếc mắt nhìn gã cán bộ vừa lớn tiếng hô hoán kia một cái.

Hai mắt Đổng Học Bân híp lại.

La Hái Đình cũng nghiêm mặt lại không nói gì.

Rốt cuộc, Phó Cục trường Lưu Hái Tân từ bên trong đi ra, bất quá thái độ của hắn khác thiếu phụ kia, trên mặt hắn thản nhiên nhìn mấy người cười cười nói:"Trương Huyện trường, sao lại rành rỗi đến chỗ tôi ngồi vậy? Hoan nghênh hoan nghênh, nhiều người như vậy? Mau vào đi”. Lưu Hái Tân thực tế tuổi còn ữé, nhìn qua cũng chì hai ba hai tư tuổi, trên người có chút đĩ khí, không ra dáng cán bộ.

Trương phó Huyện trường vội nói:"Lưu Cục trường, sao mà nửa ngày mới mờ cửa? Đây là lãnh đạo ùy ban kỳ luật Thị uỳ, tổ trường ba tổ tuần ữa, Đổng Chù nhiệm, Liêu Chù nhiệm, La Chù nhiệm”.

Lưu Hái Tân ngẩn ra rồi giật minh đi lên bắt tay bọn họ nói:"Hoan nghênh lãnh đạo ùy ban kỳ luật đến thị sát, các anh khoè chữ ạ”.

Đổng Học Bân không bắt tay hắn, La Hái Đình nhìn hắn đi đến thậm chí còn theo bàn nàng chán ghét né người đi.

Đổng Học Bân nhìn hắn nói:"Lưu phó Cục trường thật bận rộn, liệu có phải chúng tôi đã quấy rầy hay không?”.

Lưu Hái Tân thấy không ai muốn bắt tay thì có chút chung húng cười nói:"Không quấy rầy”.

"Hôm nay đi thăm Phòng du lịch, thật sự là làm cho chúng tôi được đại khai nhãn giới”. Đổng Học Bân thản nhiên nói:"Nếu anh có việc bận thì cứ đi đi, đùng để chậm ữễ thời gian, chúng tôi sẽ tự đi xem là được rồi”. Sau khi nói xong Đổng Học Bân liền mang theo đám người kéo đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi