QUYỀN TÀI

Buổi chiều. Cục du lịch Huyện.

Tồ tuần tra kéo xuốna lầu, đây đã là một cái tín hiệu thực sự rõ ràng, tuy tồ trường Đổna Học Bân chưa nói gì, cũna khônaphê bình bọn họ, càna khôna có ý muốn nêu ra vấn đề nhưna chính như thế thì Trưona phó Huyện trường mới cảm thấy sự tình không tốt. Nếu là vấn đề nhô, ví dụ như buổi sáng có một số vấn đề cần chinh đốn thì Đổng Học Bân đều thẳng thắn nói ra nhưng lần này lại không thế, rõ ràng là có vấn đề lớn, có lẽ tồ tuần tra muốn có một vụ việc điển hình đề báo cáo lên ủy ban kỳ luật Thị uỷ, điều này làm cho Trương phó Huyện trường trong lòng rất là bồn chồn.

Người vừa đi, Trương phó Huyện trường liền thật sâu thờ dài nói: “Lưu thiếu, cậu lúc nãy ”.

Lưu Hài Tân không cho là đúng nói:“Chú Trương, hắn thích tra thì cứ đề cho hắn tra”.

Trương phó Huyện trường cũng không muốn nói nặng nên hôi:“Vậy cậu có biết Đổng Chủ nhiệm kia là ai không?”.

“Sớm đã nghe nói qua bất quá hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mật”. Lưu Hài Tân cười cười nói: “Nhìn qua cũng khôngphài là ba đầu sáu tay gì ”.

Trương phó Huyện trường nói:“Mau chinh đốn đơn vị một chút đi”.

Lưu Hài Tân nói:“Cháu rõ rồi, không có việc gì đâu, Trương thúc cứ yên tâm đi”.

“Chi mong là vậy, aizz, tôi đi đây, cậu nên cẩn thận một chút, ý tứ tôi cậu rõ ràng không?”.

“Cháu biết rồi, cảm ơn Trương thúc đã nhắc nhở” nhưng từ vè mật Lưu Hài Tân thì lại không nhìn ra ý tứ hối cài.

Trương phó Huyện trường thấy thế cũng không nói thêm gì nữa mà vội đi xuống lầu, đuổi theo hướng đám Đổng Học Bân vừa đi.

Dưới lầu.

Đổng Học Bân nhìn về phía Liêu Hoa Hùng nói: “Liêu Chủ nhiệm, Phó Cục trường Cục du lịch này có chút lai lịch à?” về điểm này Đổng Học Bân tự nhiên đã nhìn ra, bằng không vào thời điểm này Lưu Hài Tân không có khả năng ngông cuồng như thế, khẳng định là có chỗ dựa ờ trên.

Liêu Hoa Hùng cân nhắc một chút rồi nói:“Cụ thề tôi cũng không quá rõ ràng, bất quá tôi chi biết con trai Tư lệnh quân khu thành phố Phần Châu tên là Lưu Hài Tân”.

La Hài Đình sửng sốt: “Con Lưu tư lệnh à?”.

Liêu Hoa Hùng nói:“Nhưng con Lưu tư lệnh công tác ờ đâu thì tôi không rõ lắm”.

Đổng Học Bân phông đoán chắc là đúng rồi, Lưu Quốc Vỹ và Tạ Tuệ Lan là cán bộ cùng cấp bậc, tuy rằng Quân khu bên kia có chút rời xa quan trường nhưng Lưu Quốc Vỹ tốt xấu gì cũng là Thường vụ Thị uỳ thành phố Phần Châu, về tư lịch hắn so với Tạ Tuệ Lan thì còn sâu hơn, trong Thường ũy bài danh còn phía trước Tuệ Lan nên trách không được Lưu Hài Tân có thái độ không coi ai ra gì. Phải biết rằng, nơi quân khu thành phố Phần Châu đóng quân chính là ờ chân núi cạnh huyện Mã Dương, Lưu Hài Tân có quan hệ này nên sự kiêu ngạo tuyệt không kỳ quái, là con lãnh đạo thành phố mà.

“Chủ nhiệm, vậy cái kia?” La Hài Đình dò hôi.

Lúc này, Trương phó Huyện trường cũng từ trên lầu chạy xuống dưới.

Đổng Học Bân cũng không kiêng dè, nói thẳng:“Đem tình huống ghi lại rồi báo cáo lên, đề cho Cục giám sát xử lý”. Lưu Hài Tân mới hơn hai mươi tuồi, lại chi là một cán bộ cấp Phòng, cấp bậc này chưa đù trình độ đề bọn Đổng Học Bân đi giám và xử lý, quá thấp, huống hồ Đổng Học Bân cũng lười quan tâm, cứ báo cáo lên, đến lúc đó sẽ có người đi điều tra lại.

Trương phó Huyện trường vừa nghe, cuống quít nói:“Đổng Chủ nhiệm,

này Tiểu Lưu thật ra công tác vẫn là không tệ, mấy năm nay công tác du lịch

phát triên cũng có công lao rất lớn của cậu ta”. Hắn đương nhiên phải nói một câu, thứ nhất là quan hệ giữa Lưu Hài Tân và hắn không tệ, thứ hai, loại chuyện này nếu báo lên trên rồi thì khó tránh khỏi chuyện thành phố sẽ có cái nhìn đối với huyện Mã Dương bọn họ, nếu thế việc hai ngày này toàn trận tiếp đãi cũng mất đi ý nghĩa.

Tuy nhiên Đổng Học Bân lại không có ý tứ nói chuyện.

La Hài Đình vừa thấy vậy liền lấy ra một quyển sổ ghi lại một chút.

Trương phó Huyện trường biết Lưu Hài Tân đã chọc giận tồ tuần tra rồi nên khẽ thờ dài một hơi nhưng cũng không nói gì nữa. Hắn biết hắn có nói thì cũng không thay đồi được ý kiến của tồ tuần tra nguyên nhân thì đơn giàn là vì lần này người mang đội chính là Đống Học Bân. Aizz, Lưu thiếu này cũng là. không có việc tự nhiên đi chọc vào Đổng Học Bân làm cái gì. ngươi cũng không phải là không biết tính tình hắn chứ! Trương phó Huyện trường thật ra cũng hiểu được Lưu Hài Tân không coi ai ra gì. cha ngươi tuy là Thường vụ Thị ũy, là Tư lệnh quân khu nhưng Đông Học Bân cũng không phải là dễ chọc vào? Người ta lại là tổ trường tổ tuần tra. lại vừa lúc tóm được ngươi! Chi là già vờ già vịt một ngày, chờ sau khi tố tuần tra đi rồi ngươi không phải muốn làm gì thì làm sao? Sao phải để ý trong chốc lát này chứ?

Bốn giờ chiều.

Khách sạn, trong phòng Đổng Học Bân.

La Hài Đình mật sắc cổ quái nói:“Chũ nhiệm, sự tình đại khái đã điều tra xong rồi, tôi đã làm báo cáo, cậu xem có nên cứ trực tiếp báo cáo lên không?”.

Đổng Học Bân nói:“Anh nói một chút đi”.

“Tiểu Chu đi điều tra, để cô ấy nói đi”. La Hài Đình nhìn về phía Chu Trúc nói.

Chu Trúc ngưng thần nói:“Chũ nhiệm, ngài có còn nhớ nhân viên Phòng du lịch mà ngài gặp khi đi lên lầu không? Tôi sau khi đi nghe ngóng mới biết được, người phụ nữ từ trong phòng Phó Cục trường Lưu Hài Tân đi ra kia chính là vợ nhân viên đó, hai người đã kết hôn “.

Đổng Học Bân cau mày nói:“Có chuyện này sao?”.

Chu Trúc gật đầu nói:“Đã xác minh rồi “.

La Hài Đình có điểm tức giận nói: “Chướng khí mù mịt!”.

Liêu Hoa Hùng cũng liên tiếp lấc đầu, tuy không nói ra nhung mọi người trong lòng đều rõ ràng, đem vợ mình cho Lưu Hài Tân ngũ rồi còn đứng ngoài hàng lang trông chừng? Con mẹ nó, đây là chuyện gì nhi! Đây chính là cơ quan Nhà nước, các người muốn làm gì thì làm ư? Còn thể thống gì nữa!

Loại chuyện xấu xa này, Đổng Học Bân cũng lười hỏi mà nói: “Báo cáo lên đi, cứ như vậy đi, hôm nay mọi người sớm nghi ngơi đi, ngày mai cũng không cần tập họp nữa mà chia nhau ra tự đi kiểm tra. Liêu Chủ nhiệm, La Chủ nhiệm, hai người tự mình lựa chọn nhân thủ, phân tổ đi xuống kiểm tra xem có vấn đề gì không, nếu có thì báo cáo lên trên mà không cần thông báo với địa phương nữa”.

Mọi người tan đi.

Một giờ sau, Đổng Học Bân bỗng nhiên có điện thoại.

“Alo, Đổng Chủ nhiệm đó hả? Tôi là Tư lệnh quân khu Lưu Quốc Vỹ!” Người đầu kia thanh âm rất mạnh mẽ.

Đổng Học Bân nheo mất nói: “Lưu tư lệnh? Ngài khoè chứ, tìm tôi có việc gì không?”.

“Cũng không có việc gì, chi nghe nói là thằng con tôi gây ra chuyên? Cậu cũng cần cho tôi mật mũi, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế, chi có chuyện này thôi!”.

Tít tít tít!

Mới hai câu nói thì điện thoại liền dứt.

Đổng Học Bân có chút cười nhạt, còn nói không cần cho ông mật mũi? Muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế? Nếu thật sự như vậy thì ông còn gọi cho tôi làm aì?

Đây là áp chế tôi?

Muốn làm cho tôi đừng có động vào con ông hả??

Chuyện này mà ông cũng đích thân ra tay, xem ra không khỏi có chút rất cưng chiều đứa nhỏ quá đi?

Đổng Học Bân là loại người nào? Lưu Hài Tân quà thực là kè làm bại hoại kỳ luật Đàng! Là sâu mọt trong hàng ngũ cán bộ! Hắn làm sao để Lưu Quốc Vỹ uy hiếp được?

Tôi chính là điều tra con ông đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi