Đương nhiên Trần Thanh Xuyên sẽ không lợi dụng Tôn Đình, dù sao Tô Tuyết cũng đã uống say rất nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ lợi dụng cô.
Đây không phải là vấn đề về lòng can đảm, mà là vấn đề về nhân cách.
Vì vậy, sau khi anh dặn người phục vụ mở một phòng, Trần Thanh Xuyên đã đưa cô ấy đến đó.
Anh chỉ giúp cô cởi giày, đắp chăn rồi đi ngay.
Sau khi rời khỏi căn phòng của Tôn Đình ở, Trần Thanh Xuyên quay trở lại căn phòng tổng thống của mình.
Nhưng vừa ra đến cửa, anh lại tình cờ gặp một người quen, là Tô Chính Đạo.
Là một khách sạn sang trọng nhất khu vực, đương nhiên Tô Chính Đạo cũng phải ở trong căn phòng xa hoa nhất, nhiều tiền nhất.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, Tô Chính Đạo lập tức vui mừng: “Ôi, sao trùng hợp vậy, lại gặp sếp Trần ở đây.”
“Ồ, tự nhiên tôi nhớ ra, sếp Trần vẫn luôn là tổng giám đốc ở đây phải không? Ôi, có vẻ như trước giờ tôi đã đắc tội với anh nhiều rồi nhỉ? Hay là như vậy đi, tôi sẽ đền tội cho anh, mà anh cũng đừng chấp nhặt tôi nữa được không, cũng đừng kêu người đuổi tôi đi, được chứ?”
Nhìn vẻ trêu ngươi trên khuôn mặt của Tô Chính Đạo, Trần Thanh Xuyên biết anh ta không hề muốn đền tội mà chỉ đang giở trò thôi.
Tất nhiên Trần Thanh Xuyên không có thời gian để chơi đùa với anh ta, vì vậy anh định mở cửa phòng.
Nhưng Tô Chính Đạo đã ngăn anh lại: “Này, tôi nhớ rồi, tôi không chỉ muốn xin lỗi anh chuyện trước kia mà còn muốn xin lỗi chuyện hôm nay nữa.
Bởi vì hôm nay tôi đã mời Chu Ngọc Hồng đi ăn cơm, lại còn đến thăm Tô Quân bị anh đánh toác miệng nữa kia.
Nếu biết anh là tổng giám đốc ở đây thì tôi sẽ không đi rồi, anh sẽ không vì tình riêng mà trả thù tôi đó chứ, anh nói đúng không?”
Trần Thanh Xuyên liếc nhìn Tô Chính Đạo: “Đừng có giỡn với tôi, tôi không rảnh đâu.”
Tô Chính Đạo vui vẻ: “sếp Trần, không phải anh đang tức giận đó chứ? Anh đừng như vậy mà, dù gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Đại Minh, làm chức lớn như thế sao lại tức giận được.
Còn nữa, không phải Tô Tuyết đã ly hôn với anh rồi à, tôi có theo đuổi cô ấy cũng chẳng vi phạm pháp luật gì, anh sẽ không vì chuyện này mà tức giận, để làm mất phong độ tổng giám đốc của anh đó chứ.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh tức giận như thế chẳng lẽ vì còn luyến tiếc Tô Tuyết hay sao?”
Tô Chính Đạo tràn đầy ý khiêu khích Trần Thanh Xuyên, anh ta cũng không sợ Trần Thanh Xuyên sẽ ra tay, nếu ra tay đánh anh ta thì chứng tỏ Trần Thanh Xuyên đang tức giận, cho dù anh có uất ức đến tột đỉnh đi nữa thì sẽ không đánh trả.
Đương nhiên, anh ta cũng rất muốn Trần Thanh Xuyên ra tay, chỉ cần Trần Thanh Xuyên ra tay, anh ta sẽ lập tức làm lớn chuyện lên.
Đến lúc đó, chuyện con trai của công ty công nghiệp điện ảnh Tô Hà bị tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Đại Minh đánh cho tơi tả, nếu tin tức này xuất hiện trên bàn hội nghị của tổng bộ tập đoàn Đại Minh thì Trần Thanh Xuyên coi như tiêu đời.
Có thể nói, kế hoạch của Tô Chính Đạo thật nham hiểm.
Nhưng vấn đề là chuyện này chẳng có gì để Trần Thanh Xuyên phải tức giận cả.
Chuyện này có đáng để anh phải tức giận hay không đây? Không, ngay cả nửa sự việc cũng không đáng, nên anh chẳng tìm được lý do nào để đánh Tô Chính Đạo.
Nếu thật sự muốn đánh, nguyên nhân chỉ có thể là nhìn khuôn mặt này giống như nhìn bồn cầu chưa xả sau khi bài tiết, trông thật kinh tởm.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh giòn giã của tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.
Ngay sau đó, khuôn mặt quyến rũ và dáng người thướt tha của Triệu Hồng Vũ hiện ra ngay trước mắt Tô Chính Đạo.
Vừa nhìn, Tô Chính Đạo đã không thể rời mắt, người phụ nữ này rất chín chắn, phong thái của một người phụ nữ trưởng thành được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Về mặt này, cô ấy hấp dẫn hơn Tô Tuyết rất nhiều.
Ngay cả Tô Chính Đạo đã gặp rất nhiều phụ nữ đẹp nhưng giờ này vừa liếc nhìn cô ấy đã không khỏi kích động.
Nhưng điều khiến Tô Chính Đạo có cảm giác mất hồn chính là Triệu Hồng Vũ lại đi về phía anh ta, điều này khiến anh ta vui mừng khôn xiết, nhiệt huyết như núi lửa dâng trào, đã gấp đến độ chỉ muốn chạy đến ôm Triệu Hồng Vũ vào lòng.
Nhưng thân là một quý tộc khéo léo, cho dù thú tính đã ngấm tận xương tuỷ thì anh ta vẫn biết cách kiềm chế vào lúc này.
Vì vậy, anh ta lịch sự đưa tay ra với Triệu Hồng Vũ: “Xin chào quý cô xinh đẹp, xin hỏi có thể mời…”
Vốn dĩ Tô Chính Đạo muốn hỏi có thể mời Triệu Hồng Vũ uống một ly rượu hay không, đương nhiên uống rượu chỉ là phụ, sau khi uống xong mới là chính.
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu, Triệu Hồng Vũ đã để lại một làn gió thơm rồi lập tức lao vào vòng tay của Trần Thanh Xuyên.
“Ông xã, em rất nhớ anh, đêm nay phải bồi thường cho người ta đó…”
Con yêu tinh nhỏ này dính sát lấy người Trần Thanh Xuyên khiến anh suýt nữa đã không chịu nổi, dù sao dáng người của Triệu Hồng Vũ quá nóng bỏng.
Còn Tô Chính Đạo bên cạnh anh cũng không thể kìm lòng được nữa, lửa bốc lên ngùn ngụt, đáng tiếc lại là lửa giận.
Chuyện quái gì vậy trời? Ban đầu anh ta thấy Tô Tuyết xinh đẹp nên theo đuổi, nhưng sau đó mới biết cô là vợ cũ của Trần Thanh Xuyên.
Bây giờ anh ta thấy Triệu Hồng Vũ cực kỳ quyến rũ, đang động lòng thì phát hiện ra đó là bạn gái hiện tại của Trần Thanh Xuyên.
Cái gì vậy trời, tại sao cả hai cô gái xinh đẹp lại nhào vào lòng Trần Thanh Xuyên thế chứ!
Lúc này, Tô Chính Đạo thật sự muốn ngẩng đầu hỏi ông trời: “Trời ơi, có thể chia cho tôi một cô gái xinh đẹp được không?”
Khi Tô Chính Đạo còn đang cảm thấy mất mát vì không có được một cô gái đẹp thì Triệu Hồng Vũ vẫn rúc vào lòng của Trần Thanh Xuyên, mà Trần Thanh Xuyên cũng đóng cửa phòng lại.
Vào lúc họ đóng cửa lại, thứ mà Tô Chính Đạo nhìn thấy là bộ dạng hèn hạ của một đôi cẩu nam nữ.
Anh ta rất tức giận, tròng lòng cực kỳ khó chịu.
Chợt anh ta ý thức được vấn đề, bèn ra cửa hỏi người phục vụ có phải cô gái xinh đẹp ban nãy chính là Triệu Hồng Vũ không, quả nhiên chính là sếp Triệu của họ.
Vì vậy Tô Chính Đạo đã hiểu, trước đó anh ta tố cáo với Tô Tuyết rằng Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ sống cùng nhau, chuyện đó hoàn toàn là do người khác điều tra ra, anh ta không biết Triệu Hồng Vũ là ai, chỉ biết là rất đẹp nên mới chịu thiệt mà ở với cô ấy.
Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp nhau, thật sự hai người này có quan hệ đó ư?
Mắt Tô Chính Đạo sáng lên, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ...
Cùng thời gian đó, sau khi Trần Thanh Xuyên vào phòng, anh cũng thả lỏng vòng eo thon thả của Triệu Hồng Vũ ra.
Nhưng Triệu Hồng Vũ vẫn không buông tay, vẫn dựa vào vai Trần Thanh Xuyên.
“Đại thiếu gia, đêm nay hãy để em hầu hạ anh đi, em cam đoan sẽ phục vụ rất thoải mái.”
Giọng nói cố ý nhấn nhá, đồng thời đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng di chuyển lên mặt khiến Trần Thanh Xuyên thực sự khó chịu.
“Được rồi, chị Hồng vũ, đừng quậy nữa, nếu chị còn quậy thì sẽ xảy ra chuyện thật đó.”
Triệu Hồng Vũ cố ý cúi đầu nhìn, sau đó nở nụ cười tự mãn: “Xem ra tôi vẫn có sức hấp dẫn với cậu nhỉ?”
Trần Thanh Xuyên thật không nói nên lời, anh chỉ là một người bình thường, cũng đâu có ốm yếu bệnh tật gì, đương nhiên không thể chịu nổi sự khiêu khích của Triệu Hồng Vũ, huống hồ cô ấy còn rất quyến rũ, là một lực hấp dẫn khiến mọi đàn ông không thể kháng cự.
May mà Triệu Hồng Vũ chỉ trêu chọc vài câu, sau đó bắt đầu vào việc chính.
“Nếu cậu đã từ chức bên Văn Hoá Đông Tinh, vậy có phải cũng nên tiếp quản chức tổng giám đốc bên này không?”
Ban đầu Trần Thanh Xuyên nghe vậy cũng không nói gì, vốn dĩ anh đã nghĩ sẽ để cho Triệu Hồng Vũ tiếp tục làm.
Nhưng sau đó, anh đã cảm nhận được điều gì đó…
“Chị Hồng Vũ, nếu để tôi tiếp quản, vậy còn chị sẽ đi đâu?”.