“Vừa rồi ông cụ đã gọi điện cho tôi, nói nếu cậu đã tiếp quản bên này thì tôi sẽ đến nhận chức ở một tỉnh khác.”
“Như vậy cũng tốt, hai người chúng ta mỗi người làm tổng giám đốc của một chi nhánh, coi như ngang hàng.”
Triệu Hồng Vũ vẫn còn tâm trí để pha trò, và nụ cười của cô ấy thật rạng rỡ.
Trần Thanh Xuyên lập tức tỏ vẻ giận dỗi: “Được lắm!”
Nói xong, không cần Triệu Hồng Vũ trả lời, Trần Thanh Xuyên đã gọi điện thoại cho ông cụ.
“Tại sao ông lại muốn điều chị Hồng Vũ đi khỏi chỗ của cháu?”
“Sao hả, cháu không ở Văn Hoá Đông Tinh nữa, cũng không định tiếp quản công việc kinh doanh ở bên kia à?”
Lời nói của ông cụ lập tức khiến Trần Thanh Xuyên hiểu ra ngay, đây là đang uy hiếp anh.
“Lấy chị Hồng Vũ uy hiếp cháu, chỉ có ông mới làm được.”
“Không phải ông muốn uy hiếp cháu mà là đang tận dụng hết khả năng mà thôi.
Cháu và Hồng Vũ đều đủ sức gánh vác trọng trách của một tỉnh, tập đoàn muốn dùng người, tất nhiên ông sẽ để tất cả tụi cháu đảm nhiệm các vị trí của mình.
Sao hả, có gì không ổn à?”
Không chỉ không ổn, mà còn là quá quá không ổn.
“Nếu là tập đoàn dùng người, tại sao trước đó còn hãm hại cháu đến Văn Hoá Đông Tinh, giờ lại nói tập đoàn dùng người, có mâu thuẫn không?”
“Lúc trước tập đoàn chưa cần dùng người, giờ đã đến lúc cần dùng, trùng hợp như vậy đấy, cháu nói sao đây?”
Trần Thanh Xuyên rất buồn bực, rõ ràng là ông già này đang giở trò quỷ, không nói chuyện nghiêm túc với anh.
Không còn cách nào khác, dù gì cũng là ông cụ trong nhà, cho nên Trần Thanh Xuyên chỉ có thể chủ động nói một chuyện nghiêm túc.
Sau khi nói cho ông cụ nghe những gì đã làm ở Văn Hóa Đông Tinh trong thời gian qua, Trần Thanh Xuyên lại nói cho ông nghe những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng mới hỏi ông: “Cháu làm như vậy có gì sai không?”
Đúng là Trần Thanh Xuyên không làm gì sai cả, mặc cho ai nói gì đi nữa nhưng việc anh từ chức là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Tô Tuyết kiêu ngạo như thế, anh còn ở lại làm con chó cho người ta ư?
Nhưng câu nói của ông cụ lại khiến Trần Thanh Xuyên rất bực mình, bởi ông lão đã nói: “Đàn ông mà, phải rộng lượng chứ!”
“Rộng lượng? Ông à, ai là người bị đâm chứ, là cháu! Bây giờ ông khuyên cháu phải rộng lượng, sao cháu có thể rộng lượng được đây? Chẳng lẽ cháu phải chạy đến tận nhà cô ta, quỳ xuống cầu xin cô ta hãy cho cháu giúp cô ta, sau đó lại bảo đó chỉ là hiểu lầm, cười nói hiểu lầm thật tuyệt? Cháu cảm thấy đó không phải là rộng lượng, mà là hèn hạ!”
“Còn nữa, cháu nói cho ông biết, ông đừng áp đặt ước nguyện lúc trẻ của ông lên người cháu nữa.
Cháu và Tô Tuyết có thể ở bên nhau chính là duyên phận, nếu chúng cháu không thể ở bên nhau cũng là một bổn phận.
Tất cả mọi thứ đều rất bình thường, nếu ông ép cháu quá đáng thì ông hãy xem như những gì cháu nói trước kia chỉ là một câu chuyện cười đi.”
Trần Thanh Xuyên đã hoàn toàn tức giận, chưa từng thấy ai bị dao kề vào cổ lại lại khuyên người ta rộng lượng, đây mà là rộng lượng sao? Đây là giả nhân giả nghĩa!
Mà ông cụ ở đầu dây bên kia cũng hiểu rõ, Trần Thanh Xuyên lần này thật sự đã bị Tô Tuyết chọc tức rồi, nếu không hôm đó anh đã không đòi ra khỏi nhà, đòi kinh doanh riêng.
Mặc dù thoạt nghe điều này có vẻ anh là người bất hiếu nhưng có lẽ một người con cháu hiếu thảo mà lại đưa ra quyết định như vậy, điều này đủ cho thấy ông đã ép cháu mình đến mức nào.
“Ôi!” Sau một hồi thở dài, ông cụ im lặng hồi lâu.
Sau gần nửa phút, ông mới hỏi: “ Vậy cháu cũng đã trưởng thành rồi, còn không nhanh chóng tìm một cô gái thích hợp để kết hôn?”
Giờ phút này, ông cụ Trần giậm chân một chỗ mà vẫn còn gây ra được cơn lốc tài chính, hẳn không phải là một ông lão bình thường.
Sở dĩ ông nói vậy là cũng chỉ mong ngóng trong nhà có thêm một đứa chắt trai nữa mà thôi.
ngôn tình hoàn
Đương nhiên lời này còn có một tầng ý nghĩa khác nữa, đó là bắt anh phải cùng Tô Tuyết sinh cho ông cụ một đứa bé chăng?
Trần Thanh Xuyên không chịu, anh phải tỏ rõ thái độ với ông cụ ngay tức khắc.
“Nếu ông cứ bắt cháu phải kết hôn sinh con, vậy cháu thà lấy chị Hồng Vũ chứ không đời nào lấy Tô Tuyết.”
Trần Thanh Xuyên đã coi Triệu Hồng Vũ như chị gái của mình, và có thể ép buộc anh nói ra những lời này đủ để thấy hiện giờ anh không thích ở bên Tô Tuyết đến mức nào.
Nhưng ngoài dự định của anh, bên đầu kia của điện thoại lại vang lên tiếng cười của ông cụ.
“Được, là do cháu tự nói đó nha, người là do cháu chọn, khi nào ông chọn được ngày cưới thì sẽ thông báo cho cháu biết.”
“Tút!” Đã cúp máy rồi ư?
Trần Thanh Xuyên sững sờ, mới một phút trước ông cụ còn buồn bã, tại sao giây sau lại vui vẻ như vậy?
“Mình lại bị trúng kế của lão già này nữa rồi!’
Trần Thanh Xuyên đã lấy lại tinh thần, tức giận giậm chân, hiện tại đã rõ ý đồ trước đây của ông cụ.
Ông cảm thấy Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết không thể ở bên nhau, vì vậy ông đã nhanh chóng đẩy Triệu Hồng Vũ lên, nhưng nếu nói rõ với Trần Thanh Xuyên thì nhất định anh sẽ từ chối.
Vì vậy ông đã nghĩ ra cách giả vờ ép Trần Thanh Xuyên kết hôn với Tô Tuyết, sau khi đẩy Trần Thanh Xuyên vào ngõ cụt thì anh sẽ chủ động nói mình thà kết hôn với Triệu Hồng Vũ còn hơn, thế là đã trúng gian kế của ông cụ.
Về phần những cảm xúc đau buồn kia, tất cả đều là giả tạo, tục ngữ nói rất hay: cuộc sống này đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất.
Lần này Trần Thanh Xuyên thật sự phục kỹ năng diễn xuất của ông cụ rồi.
Nhưng anh vẫn còn một câu hỏi khác, đó là Triệu Hồng Vũ đóng vai trò gì trong toàn bộ vở kịch này?
Khi Trần Thanh Xuyên nhìn Triệu Hồng Vũ thì cô ấy vẫn còn đang ngẩn ngơ, có thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hơi đỏ lên.
Rõ ràng là cô ấy vẫn còn xúc động vì Trần Thanh Xuyên vừa nói sẽ kết hôn với cô ấy.
Điều này cũng có nghĩa là trước đó Triệu Hồng Vũ không biết gì cả, cũng bị ông cụ lừa…
Triệu Hồng Vũ ngồi trên sô pha, không còn dáng vẻ quý phái như trước nữa, không còn bắt chéo chân mà ngoan ngoãn khép hai chân lại, nghiêng người sang một bên, hai tay khoanh trên đầu gối.
Ngay cả dáng vẻ quyền quý trước kia cũng không còn nữa, chỉ còn lại dáng vẻ thẹn thùng mà thôi.
Lúc này, Trần Thanh Xuyên đang ngồi xếp bằng trên bàn trà, một tay chống cằm, tay kia chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm Triệu Hồng Vũ.
“Chị Hồng Vũ, chị nói chuyện này phải làm sao đây? Tôi lại rơi vào bẫy của ông cụ rồi.”
Triệu Hồng Vũ rất vui khi thấy Trần Thanh Xuyên rơi vào cái bẫy này, bởi vì nó khiến cô ấy rất hạnh phúc.
Nhưng cô ấy thực sự thích Trần Thanh Xuyên, nên cô ấy cũng nghĩ đến hạnh phúc của anh.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng.
“Tôi sẽ đi nói với ông cụ là tôi không thích cậu, nhất định ông cụ sẽ không ép buộc tôi.”
Khi cô ấy nói điều này, Triệu Hồng Vũ nở một nụ cười rất tươi rói.
Nhưng Trần Thanh Xuyên có thể nghe được tiếng rỉ máu trong trái tim của cô ấy.
Vì vậy, khoảnh khắc tiếp theo, anh đã nắm lấy lòng bàn tay trắng nõn của Triệu Hồng Vũ.
“Cho dù thế nào đi nữa, ít nhất gả cho tôi thì chị cũng không phải lo lắng sẽ bị người khác bắt nạt, nếu muốn bắt nạt chị thì cũng chỉ có tôi bắt nạt mà thôi.”
Triệu Hồng Vũ đã khóc, ban nãy cô ấy cười rất đau khổ, nhưng giờ lại khóc rất hạnh phúc….