Vẻ mặt vệ sĩ mặc đồ đen kia vô cùng nghiêm túc, giọng điệu lại càng nghiêm túc hơn.
Cho dù là ai nghe nói như vậy, đều không có bất cứ hoài nghi gì.
Bởi vì người nào cũng không lấy loại chuyện này ra để đùa.
Ai cũng không dám lấy chuyện này ra nói đùa.
Quan trọng hơn là, vừa rồi Cao Phong đi từ nơi này lên trên sân thượng, bọn họ đều đã thấy rất rõ ràng.
Lại kết hợp với lời của vệ sĩ mặc đồ đen này nói, còn có người nào dám hoài nghi?
"Tôi không tin! Tôi không hiểu được! Anh Cao, sao anh Cao có thể là Cao Phong được?”
"Anh Cao là người có thân phận tôn quý như thế, sao có thể là Cao Phong, sao có thể nhìn trúng Kim Tuyết Mai?”
Cả người Kim Ngọc Dung giống như bị điện giật, không ngừng lắc đầu và lẩm bẩm, giống như điên rồi.
Mãi đến lúc này, cô ta vẫn còn đang khinh thường Kim Tuyết Mai, cảm thấy Kim Tuyết Mai vĩnh viễn không thể sánh bằng cô ta.
"Đúng rồi, anh Cao còn bảo tôi chuyển cho cô một câu.” Vệ sĩ mặc đồ đen lạnh nhạt mở miệng.
Kim Ngọc Dung lập tức sửng sốt, trong lòng lại dấy lên hy vọng, sau đó vội vàng nói: “Nói cái gì? Nói cái gì?”
"Anh ấy nói, cho dù anh ấy độc thân cả đời, anh ấy cũng sẽ không muốn loại phụ nữ như ai đó.” Vệ sĩ mặc đồ đen kia nói xong, lập tức dẫn Kim Tuyết Mai đi lên trên sân thượng.
Những lời này rất ác độc.
Nhưng so với những chuyện mà Kim Ngọc Dung làm, quả thực là gặp sự phụ rồi.
Cả người Kim Ngọc Dung ngu ngơ tại chỗ.
Những lời này, hình như có chút quen thuộc!
Ngày hôm qua trong phòng họp gia tộc, hình như Cao Phong từng nói với cô ta những lời này, lúc ấy cô ta còn mắng Cao Phong là một rác rưởi.
Mà bây giờ lại nghe thấy câu nói đó, cô ta đã có cảm thụ khác hoàn toàn rồi.
Sắc mặt người nhà họ Kim vô cùng khó coi.
Hôm nay Cao Phong xuất hiện vô cùng mạnh mẽ, đó là chuyện không ai có thể ngờ tới được.
Cho dù bọn họ có nguyện ý tiếp nhận hay không, bọn họ đều không thể không tiếp nhận sự thực này.
Cao Phong, rất có khả năng là cậu chủ của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh!
"Mẹ, mẹ xem...” Lúc này Kim Hùng Sơn cũng hơi luống cuống.
Nếu Cao Phong thật sự là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, vậy những chuyện mà ông ta từng làm với anh, nếu Cao Phong ghi hận trong lòng mà nói...
Kim Hùng Sơn hơi suy nghĩ một chút, sau lưng không nhịn được chảy đầy mồ hôi lạnh rồi.
Nếu nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh muốn đối phó Kim Hùng Sơn, quả thực là rất dễ dàng, đến lúc đó người nào bảo vệ được ông ta!
“Đợi đi!” Bà cụ Kim im lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói.
Bà ta chuẩn bị đợi Kim Tuyết Mai từ trên sân thượng xuống, lại tìm hiểu xem chuyện này là sao đây?
Nếu Cao Phong thật sự là cậu chủ của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh, vậy từ nay về sau, thái độ của bọn họ đối với Cao Phong phải thay đổi toàn bộ.
Thực ra bà cụ Kim càng nguyện ý tin tưởng, chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.
Chỉ là Cao Phong tình cờ bao hết khách sạn quốc tế New Island, mà mọi người lại hiểu lầm đây là nhà họ Cao làm.
Trước khi Kim Tuyết Mai đi xuống, trước khi bọn họ không biết trên sân thượng đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
Lúc này, trên sân thượng. Được hai vệ sĩ hộ tống, Kim Tuyết Mai bước từng bước, nhắm mắt theo sau lên trên sân thượng.
Trên sân thượng hơi mờ tối, trăm vệ sĩ mặc đồ đen đứng sát vào nhau, quay xung quanh sân thượng đứng thành một vòng tròn.
Mà chính giữa sân thượng có đặt một chiếc đàn piano màu trắng, nhìn có vẻ rất tao nhã.
Lúc này một người thanh niên mặc bộ đồ đuôi tôm đang đứng quay lưng về phía Kim Tuyết Mai, đánh một khúc đàn gì đó.
Một khúc đàn nhẹ nhàng truyền vào trong tai Kim Tuyết Mai, giống như hóa thành vô số cảm động, đánh mạnh vào trái tim của Kim Tuyết Mai.
Bàn tay của người thanh niên kia rất thon dài, ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, nhìn vô cùng tao nhã.
Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lại càng mang theo một loại mị lực đặc biệt, khiến cho bất kỳ một người phụ nữ nào đều không thể thoát khỏi, rơi thật sâu vào trong tay giặc.
Rất khó tưởng tượng, cho tới nay, Cao Phong luôn bị người ta coi là rác rưởi, coi là chó nhà có tang, vậy mà sẽ tao nhã đàn một khúc đàn như vậy.
Đàn xong khúc nhạc này, Cao Phong chậm rãi đứng dậy, sau đó anh xoay người nhìn về phía Kim Tuyết Mai.
"Tách!"
Trên sân thượng vốn hơi mờ tối, bỗng nhiên có vô số ánh đèn sáng lên, tạo ra một hình trái tim rất to.
Ánh đèn sặc sỡ, màu sắc vô cùng lộng lẫy chiếu vào trong mắt Kim Tuyết Mai, bất chợt rọi thẳng vào tim Kim Tuyết Mai.
Ngay lúc này, nước mắt của Kim Tuyết Mai không khống chế được chảy ra.
Đôi mắt cô mông lung đẫm lệ, bóng dáng kia chậm rãi trở nên mơ hồ, Kim Tuyết Mai vội vàng vươn tay ra lau nước mắt.
Cô sợ hãi, sợ hãi không thấy rõ bóng dáng kia, sợ hãi đây chỉ là cảnh trong mơ.
Nhưng cho dù là mơ, cô cũng hy vọng có thể mơ lâu hơn một chút, chỉ một chút thôi...
"Tuyết Mai, ba năm qua, để em chịu khổ rồi!” Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu nghiêm túc nói.
Chỉ một câu này, khiến Kim Tuyết Mai mới ngừng chảy nước mắt, lại không khống chế nổi chảy ra.
Nước mắt rơi như mưa, cảm xúc bùng nổ.
Tất cả không vui trong ba năm qua, đều phóng thích ra vào lúc này!
"Khúc đàn này tên là yêu nhau cả đời, đây là khúc nhạc anh tự mình viết vì em” Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng.
Kim Tuyết Mai không nhịn được ngẩng đầu, cả người lập tức ngây ngẩn.
Trên bầu trời xuất hiện hình ảnh cô suốt đời khó quên.
Trời mưa rồi...
Không sai, lúc này trên đỉnh đầu bọn họ, thật sự đang mưa.
Nhưng là cơn mưa hoa hồng!
Rất nhiều rất nhiều cánh hoa hồng màu đỏ, từ trên bầu trời rơi xuống.
1000 cánh? 2000 cánh? 5000 cánh sao?
Không, có khoảng chừng trên 10000 cánh, dào dạt mênh mông, vô cùng vô tận.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa hồng, khiến người ta có cảm giác như đặt mình vào trong biển hoa, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Từng cánh hoa hồng bay qua giữa hai người, cơn mưa hoa hồng rơi xuống, nhìn vô cũng xinh đẹp, lại vô cùng lãng mạn.