Đúng lúc này, Cao Phong chậm rãi bước về phía Kim Tuyết Mai.
Mà Kim Tuyết Mai chỉ hơi do dự một lát, cũng cất bước đi về phía Cao Phong.
Giống như hình ảnh ở trong TV, hai người chậm rãi bước về phía nhau, bên cạnh có vô số cánh hoa tung bay, giống như đang chúc phúc hai người.
Ngay sau đó, cuối cùng hai người cũng bước tới gần nhau.
Trên gương mặt Cao Phong là ý cười dịu dàng, chậm rãi vươn hai tay ra.
Kim Tuyết Mai vốn sửng sốt, sau đó không chút do dự, nhào vào trong cái ôm ấm áp rộng lớn.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau.
Nhưng làm ra hành động này tự nhiên như vậy, không có một chút không thoải mái nào.
Giống như... Đã làm rất nhiều lần rồi.
Ngửi mùi hương trên người Cao Phong, cùng với hơi thở nam tính của anh, cả người Kim Tuyết Mai đều say mê ở bên trong.
"Lúc trước em gả cho Cao Phong anh, mọi người đều nói em gả cho một tên rác rưởi, ngoại trừ mấy người ra, không có ai tới chúc phúc em, lại càng không có mấy người tới tham dự tiệc cưới.”
“Anh biết, đó luôn là vết thương trong lòng em.”
"Hôm nay Cao Phong anh mở tiệc miễn phí chiêu đãi mọi người, chính là vì muốn mọi người cùng chứng kiến hạnh phúc của em.”
"Anh muốn cho bọn họ biết, Kim Tuyết Mai em không gả cho một tên rác rưởi.”
Giọng nói của Cao Phong nhẹ nhàng vang lên, nghe vào trong tai Kim Tuyết Mai, lại giống như tiếng sấm, khiến đầu cô choáng váng.
Chẳng trách, chẳng trách Cao Phong muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người, đây đều là kế hoạch anh đã sớm chuẩn bị!
"Vâng! Cảm ơn anh, Cao Phong!” Kim Tuyết Mai vùi đầu thật sâu vào trong lòng Cao Phong.
Hiện giờ cô không muốn biết, rốt cuộc Cao Phong có phải là cậu chủ nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh hay không, cô chỉ biết rằng, chuyện Cao Phong từng đồng ý với cô, anh đều làm được hết rồi.
Cao Phong cho cô, chỉ có tràn đầy cảm động.
Nhưng chỉ có Cao Phong biết, chuyện này còn chưa đủ.
Anh đã nói sẽ cho Kim Tuyết Mai kinh ngạc vui mừng, nhất định phải thực hiện được.
"Ba năm qua, ba ngày kỷ niệm kết hôn, anh không tặng em bất cứ thứ gì.”
"Như vậy hôm nay, anh sẽ tặng bù lại hết những thứ thiếu em trong ba năm qua”
"Khúc nhạc kia, xem như là quà kỷ niệm một năm kết hôn của hai chúng ta!"
"Như vậy, đây là món quà năm thứ hai."
Cao Phong lại chậm rãi mở miệng, sau đó hai đặt lên vai Kim Tuyết Mai, chậm rãi xoay người cô qua.
Trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cao Phong nhẹ nhàng xoay người, nhìn thắng về phía trước.
"Trời ạ!” Kim Tuyết Mai không nhịn được vươn tay che kín đôi môi đỏ mọng.
Chỉ thấy một bó, không, đã không thể dùng bó để hình dung rồi.
Rất nhiều rất nhiều hoa hồng tạo thành bó, đang chậm rãi rơi từ trên trời xuống.
Nói không khoa trương chút nào, bó hoa hồng to như vậy, thậm chí phải to cỡ một căn phòng!
Vô số hoa hồng không đếm đượC, từng đóa hoa hồng được chọn lựa khéo léo dán sát vào nhau, nhìn vô cùng diêm dúa, vô cùng lóa mắt.
Nhìn lướt qua, bó hoa hồng to như vậy, số lượng ít nhất phải vài nghìn đóa hoa!
Vài nghìn đóa hoa hồng đấy, chuyện này khí thế cỡ nào?
Bó hoa hồng được buộc mấy sợi dây thừng, từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, đặt xuống trước mặt Kim Tuyết Mai.
Cố giá đỡ ở phía dưới, hoa hồng được đặt vững vàng trên đất, xuất hiện trước mặt Kim Tuyết Mai.
Giống như một biển hoa vô cùng rộng lớn, nở rộ ở trước mặt Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai ngửi được mùi hoa đó, không nhịn được say mê.
"9999 đóa hoa hồng này, là quà tặng kỷ niệm năm thứ hai.” Giọng của Cao Phong vang lên ở phía sau.
Lúc này Kim Tuyết Mai không biết nói gì cho phải, trong lòng ngoại trừ cảm động, thì vẫn là cảm động.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Cao Phong sẽ có lúc lãng mạn như thế.
Cho đến bây giờ lại càng không thể tin được, Cao Phong sẽ mang tới cho cô nhiều kinh ngạc vui mừng lớn tới vậy, còn có cảm động lớn tới thể!
"Em có thích không?” Cao Phong cười dịu dàng hỏi.
"Dạ! Rất thích!" Lúc này Kim Tuyết Mai không ngừng gật đầu, trừ chuyện đó ra cô vốn dĩ không biết nên nói gì.
Từng đợt cảm động đánh úp lại, bao bọc lấy toàn thân cô, khiến cô không thể duy trì nổi bình tĩnh.
"Thích là được rồi, món quà thứ ba, nó là một nghi thức.”
Bỗng nhiên Cao Phong nở nụ cười, nhìn Kim Tuyết Mai với ý vị sâu xa.
"Nghi thức sao?” Kim Tuyết Mai có Phong sẽ có lúc lãng mạn như thế.
Cho đến bây giờ lại càng không thể tin được, Cao Phong sẽ mang tới cho cô nhiều kinh ngạc vui mừng lớn tới vậy, còn có cảm động lớn tới thể!
"Em có thích không?” Cao Phong cười dịu dàng hỏi.
"Dạ! Rất thích!" Lúc này Kim Tuyết Mai không ngừng gật đầu, trừ chuyện đó ra cô vốn dĩ không biết nên nói gì.
Từng đợt cảm động đánh úp lại, bao bọc lấy toàn thân cô, khiến cô không thể duy trì nổi bình tĩnh.
"Thích là được rồi, món quà thứ ba, nó là một nghi thức.”
Bỗng nhiên Cao Phong nở nụ cười, nhìn Kim Tuyết Mai với ý vị sâu xa.
"Nghi thức sao?” Kim Tuyết Mai có
Nhưng cô biết, cho dù thế nào mấy thứ đó đều không thuộc về Kim Tuyết Mai cô, cho nên cô không dám hi vọng xa vời.
Vậy mà lúc này Cao Phong lại nói, anh sẽ bổ sung cho mình một nghi thức cầu hôn, sao chuyện này không khiến Kim Tuyết Mai vô cùng cảm động được?
Thực ra Cao Phong vốn chuẩn bị món quà thứ ba, là 19 tỷ 980 triệu lễ hỏi, cùng với thân phận thật sự của Cao Phong.
Nhưng thẻ 18 tỷ kia của nhà họ Cao, còn chưa cho phép Cao Phong tùy tiện cho người ngoài biết thân phận của mình.
Nhà họ Cao làm vậy, đơn giản là còn chưa hoàn toàn thừa nhận, Cao Phong là con cháu của nhà họ Cao mà thôi.
Dù sao chỉ là một con chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài, muốn được gia tộc tán thành, đó tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng Cao Phong không để ý chuyện này lắm, ít nhất bây giờ cho dù anh không dựa vào thân phận của nhà họ Cao, vẫn có thể khiến Kim Tuyết Mai sống một cuộc sống hạnh phúc.
"Cao Phong, anh...” Thấy Cao Phong rơi vào trầm tư, Kim Tuyết Mai nhỏ giọng gọi một câu.
Cao Phong lấy lại tinh thần từ trong trầm tư, nhẹ nhàng vươn tay ra, đẩy hoa hồng trước mặt ra tìm được một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Sau đó Cao Phong lùi về sau hai bước, quỳ một gối với Kim Tuyết Mai, tay trái nâng chiếc hộp lên, tay phải mở nắp hộp ra, chậm rãi nâng về phía trước mặt Kim Tuyết Mai.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, lặng yên xuất hiện trong chiếc hộp.
Viên kim cương lấp lánh kia to cỡ ngón cái, tạo hình là hình trái tim hoàn mỹ.
Dưới ánh đèn đủ màu sắc chiếu rọi, chiếc nhẫn kim cương này nhìn có vẻ sa hoa, bất cứ cô gái nào nhìn thấy, đều sẽ động lòng.
"Trời ạ, là Darry Ring!” Kim Tuyết Mai kinh ngạc kêu lên, không nhịn được che miệng.
"Không sai, là Darry Ring, anh vẫn luôn muốn tự mình đeo Darry Ring cho em!” Cao Phong gật đầu nói.
Cả người Kim Tuyết Mai ngu ngơ tại chỗ.
Chiếc nhẫn kim cương Darry Ring này, không chỉ đại biểu cho chiếc nhẫn kim cương dùng để cầu hôn đơn giản như vậy.
Bởi vì chiếc nhẫn kim cương loại này, bất cứ người đàn ông nào, dựa vào chứng minh thư, cả đời chỉ có thể đặt một cái!
Hơn nữa đều phải đăng ký chứng minh thư, muốn đặt làm nhẫn kim cương và nhận nhẫn kim cương thì phải cùng đăng ký chứng minh thư và tên.
Nói cách khác, đời này Cao Phong chỉ có thể tặng nhẫn kim cương cho mình Kim Tuyết Mai, người phụ nữ khác sẽ không còn có cơ hội này.
Dựa vào chứng minh thư cả đời này chỉ có thể đặt một cái, đây là hứa hẹn trang nghiêm và thiêng liêng cỡ nào?
Vốn dĩ không cần biểu đạt quá nhiều, chỉ cần nhẫn kim cương tượng trưng cho vĩnh hằng như vậy, là có thể biểu đạt toàn bộ rồi.