Chương 1117
Suy cho cùng thì kết cấu kinh tế ở thủ đô Hà Nội vẫn là quá nhỏ.
Bất kể là về khả năng kinh tế hay là tư cách người nhà giàu thì đều không thể so sánh với Thị trấn bi*n đ*ng.
Ở Hà Nội, Vũ Hoàng Lê là chủ tịch của Tập đoàn Thăng Thiên tiếng tăm lẫy lừng, rất nhiều người gặp ông đều phải nịnh bợ, muốn được quen biết với ông.
Nhưng ở Thị trấn bi*n đ*ng này, Vũ Hoàng Lê là một doanh nhân từ nơi khác đến.
Vậy thì ông cũng chỉ có thể hạ thấp tư thế, chủ động đi kết giao với người khác.
“Ôi chà, Chủ tịch Đạt, Chủ tịch Lâm, hai người đến sớm vậy”
Vũ Hoàng Lê mang theo nụ cười trên mặt, bước đến phía trước năm, sáu người trung niên.
Nhưng hai người đó chỉ liếc nhìn Vũ Hoàng Lê một cái, lạnh lùng gật đầu chứ không hề quá để ý đến ông.
Dường như Vũ Hoàng Lê trong mắt bọn họ là không có tư cách đáng để chú ý đến.
Vũ Hoàng Lê cũng không thể hiện ra bất kỳ điểm khác biệt nào, vẫn dùng vẻ mặt tươi cười nói chuyện với hai người họ.
“Tôi nói này, người như Vũ Hoàng Lê ông mà cũng có tư cách đến nơi thế này sao?”
Đột nhiên có một giọng nói khó nghe vang lên.
Vũ Hoàng Lê quay đầu nhìn.
Chính là ông chủ của công ty hiện giờ đang có chút bất đồng với ông.
Bất động sản Thịnh Thăng và Tập đoàn Vũ Nặc muốn mở rộng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.
Người lúc này đang nói chuyện là Phạm Văn Bân, khoảng thời gian này đang có rất nhiều mâu thuẫn với Bất động sản Thịnh Thăng.
Sắc mặt Vũ Hoàng Lê không đối, ông nâng ly rượu vang với Phạm Văn Bân, nói: “Hóa ra là Chủ tịch Bân”
“Ôi chà, may mà Chủ tịch Lê vẫn còn nhớ tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Phạm Văn Bân nở nụ cười kỳ lạ, dân theo mấy doanh nhân khác đi đến.
Thấy giọng điệu của Phạm Văn Bân không hề có ý tốt, Vũ Hoàng Lê nhẫn nhịn, vẫn không lộ ra điểm gì kỳ lạ, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.
Cao Phong ngồi cách đó không xa, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn qua bên này.
Xem ra tình hình của Vũ Hoàng Lê ở Thị trấn bi*n đ*ng không phải là quá tốt.
“Tôi nói này Chủ tịch Lê, ông có biết đây là tiệc rượu của Ngày hội giám định và triển lãm đồ cổ không?”
Phạm Văn Bân bước tới, hỏi.
“Chủ tịch Bân nói đùa rồi.
Chuyện này đương nhiên là tôi biết.”
Vũ Hoàng Lê ngừng lại một lúc rồi trả lời.
“Vậy ông cũng biết ông là một doanh nhân từ nơi khác đến.
Sao ông còn đến nơi này?”
“Lẽ nào ông thật sự chuẩn bị bén rễ ở Thị trấn bi*n đ*ng này sao?”
Phạm Văn Bân đi đến trước mặt Vũ Hoàng Lê, dùng thái đội từ trên cao nhìn xuống để nói chuyện.
Tuy những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Vũ Hoàng Lê cũng có phần coi thường.
Cao Phong chứng kiến cảnh này thì hơi nhíu mày, nhưng anh biết bản thân anh cũng không giúp được gì.
Tốt xấu gì thi Vũ Hoàng Lê ở Thị trấn bi*n đ*ng còn là có chút danh tiếng, nhưng cái tên Cao Vũ này thì vê căn bản là chẳng ai biết đến.
“Chủ tịch Bân thật tích nói đùa.
Người làm kinh doanh là chạy theo lợi nhuận.
Tôi là một doanh nhân, thì chuyện theo đuổi lợi ích cũng không tính là quá đáng đâu nhỉ?”
Vũ Hoàng Lê cười nhạt, nhẹ giọng lên tiếng.2081805_2_25,60 Nếu như đến chuyện này còn không ứng phó được, vậy Vũ Hoàng Lê cũng đừng lăn lộn trong giới này nữa.
Câu nói này của Vũ Hoàng Lê noi ra vô cùng hiện thực.
Bất kỳ ai có mặt ở hiện trường cũng không cách nào phản bác được.
Người làm kinh doanh chạy theo lợi nhuận là điều mà ai ai cũng biết.
Ai cũng đều muốn kiếm thêm chút tiền.
Cho nên, ai cũng đừng chê bai tướng ăn của người khác khó coi.
Sắc mặt Phạm Văn Bân tối lại, liếc mắt nhìn qua Vũ Hoàng Lê.
Nếu như là lúc bình thường, Vũ Hoàng Lê nói ra lời này thì đương nhiên người bên cạnh cũng sẽ không ai nói thêm gì nữa.