Chương 1118
Nhưng, rõ ràng là giữa Phạm Văn Bân và Vũ Hoàng Lê có sẵn thù hận, cho nên sao ông ta có thể dễ dàng tha Vũ Hoàng Lê như vậy được.
“Người làm kinh doanh chạy theo lợi nhuận là đúng.
Nhưng chiếc bánh to như vậy, người của mình còn không đủ chia mà người ngoài cũng muốn đến lấy một miếng.
Chuyện này thích hợp sao?”
Phạm Văn Bân hơi nheo mắt lại.
Quả nhiên, câu nói này của Phạm Văn Bân lập tức có được sự tán đồng của rất nhiều người.
Thêm một đối thủ cạnh tranh thì bản thân sẽ bớt đi một phần lợi ích.
Chuyện này đối với lợi ích của bọn họ là có liên quan mật thiết.
Bọn họ đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng ngoài.
Cho nên, lúc này tất cả đều cùng đứng về nhau, cùng chung mối thù.
“Chủ tịch Lê, tôi cảm thấy lời Chủ tịch Bân nói có phần có ý”
“Quả đúng là vậy.
Chiếc đĩa lớn như vậy thật, nhưng không phải ai muốn đưa đũa vào thì đều có thế đưa đũa vào được “
“Làm người là phải hiểu rõ bản thân”
Phạm Văn Bân nhìn thấy nhiều người ủng hộ mình như vậy thì vẻ mặt cũng trở nên thách thức.
Vì vậy, ông ta cười lạnh, nói với Vũ Hoàng Lê: “Đúng vậy! Làm người phải hiểu rõ bản thân.”
“Nếu như ở bên cạnh, ăn một vài món chúng tôi còn thừa lại thì cũng thôi đi,”
“Nhưng muốn đưa đũa vào trong mâm gắp đồ ăn, vậy thì tôi có thể sẽ gõ vào tay ông.”
Năm, sau doanh nhân ở xung quanh cũng lên tiếng phụ họa, lập tức đều đứng lại với nhau.
Ánh mắt Vũ Hoàng Lê lóe lên nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Suy nghĩ của ông giống với Khúc Đại Minh.
Vì để không làm loạn kế hoạch của Cao Phong, chỉ có thể lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn.
Càng không thể ngang nhiên đặc tội với những doanh nhân địa phương này.
“Haiz.”Cao Phong ở cách đó không xa, khẽ thở dài.
Cuối cùng anh đã hiểu được một chuyện.
Vì sao Vũ Hoàng Lê lại muốn trở về Thủ đô Hà Nội như vậy.
Đây chính là nguyên nhân.
Ổ vàng ổ bạc cũng không cái ổ đất của chính mình.
Tuy là Thị trấn bi*n đ*ng tốt, nhưng nói cho cùng cũng sẽ không chấp nhận người từ bên ngoài đến như bọn họ.
Tình hình của anh ở Thị trấn bi*n đ*ng có thể nói là bị bao vây tứ phía, ngước mắt đều là kẻ thù, không có bất kỳ đồng minh nào.
Liên quan đến vấn đề lợi ích, ai lại sẽ kết giao với anh chứ? Cao Phong hiểu rõ, không chỉ bản thân Vũ Hoàng Lê mà vốn đĩ doanh nhân từ nơi khác đến muốn phát triển ở địa phương thì đều rất khó.
Trừ phi có chống lưng lớn như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng.
Bằng không thì có là rồng mạnh cũng khó mà ép được rắn ở dưới đất.
Người ngoài đến đối mặt với người bản địa thì việc yếu thế là điều đương nhiên.
Muốn giải quyết khó khăn này chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất chính là rời khỏi Thị trấn bi*n đ*ng, chán nản trở về nhà của bản thân.
Cách thứ hai chính là dùng sức mạnh dũng mãnh thu phục Thị trấn bi*n đ*ng, khiến tất cả mọi người đều quỷ dưới chân.
Chỉ có bản thân trở nên lớn mạnh hơn thì mới không bị người khác giẫm dưới chân.
Chán nản rời đi, đó không phải phong cách của Cao Phong.
Cho nên, bất kể là kế hoạch của Cao Phong hay là cục diện trước mắt đều đang ép Cao Phong không thể không kích động một màn thay đổi gió bão ở Thị trấn bi*n đ*ng.
Cao Phong hơi nhíu mày, sau đó bước đến bên cạnh Vũ Hoàng Lê, muốn kéo Vũ Hoàng Lê trở về.
Phạm Văn Bân này đương nhiên đã được an ghi nhớ trong lòng.
“Chủ tịch Lê, ông có thế hiểu được ý của tôi không?”
Phạm Văn Bân hơi nghiêng người về phía trước, khóe miệng mang theo vẻ khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Lê.
“Vũ Hoàng Lê đã nhận lời dạy.”