“Được, lập tức liên lạc với bọn họ, nhắn lại loại xe và biển số xe đến, ngăn bọn họ lại cho tôi!” Vũ Hoàng Minh gầm thét.
"Còn có cậu, ngay lập tức lái xe đuổi theo cho tôi, nếu như không đuổi kịp, cậu đi chết đi!” Vũ Hoàng Minh đẩy người thanh niên kia ra.
Người thanh niên kia đâu dám phản kháng gì, vội vàng lái chiếc xe việt dã đuổi theo về phía trước.
Còn Vũ Hoàng Minh, hiện tại trong lòng anh ta tràn ngập lửa giận, không có chỗ phát tiết, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Thanh ở trong xe.
"Con bà nó, dám chơi ông đây, ông đây giết chết mày!"
Vũ Hoàng Minh đạp một nhát, sau đó trực tiếp lôi Trương Thanh ra khỏi trong xe, hung hăng cho anh ta một bạt tai.
Nhưng hiện tại Trương Thanh đã hôn mê, căn bản không có tri giác gì.
"Mang nước đến đây!” Vũ Hoàng Minh hét to một tiếng.
Ngay sau đó, anh ta cầm lấy chai nước khoáng mà người bên cạnh mang đến, dội lên đầu Trương Thanh.
Bị nước lạnh kích thích đến, cuối cùng Trương Thanh chật vật mở to mắt ra.
"Nói! Kim Tuyết Mai đi nơi nào, Cao Phong đâu?" Vũ Hoàng Minh hung ác hỏi.
Đợi đến khi Trương Thanh nhìn thấy rõ dáng dấp của Vũ Hoàng Minh, anh ta nghiền ngẫm cười một tiếng, sau đó nhổ nước bọt.
"Móa nó, mày muốn chết?” Vũ Hoàng Minh đưa tay nhận lấy một ống thép, điên cuồng đánh lên người Trương Thanh.
Bịch bịch bịch.
Trong lòng Vũ Hoàng Minh đều là lửa giận, điên cuồng đánh đấm vào người Trương Thanh, những âm thanh không ngừng vang ra.
Trong lúc đó xen lẫn với những tiếng rên rỉ đau đớn của Trương Thanh, nhưng Trương Thanh cắn răng không kêu to.
"Có chịu nói ra hay không! Con mẹ nó!” Vũ Hoàng Minh vừa đánh vừa chửi, cả người giống như một con chó điên.
"Nói cái con bà nhà mày!” Trương Thanh chật vật nói.
"Đánh, đánh chết nó!” Vũ Hoàng Minh trực tiếp ra lệnh.
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đã vây lại, điên cuồng đấm đá Trương Thanh.
Răng rắc!
Cuối cùng, theo tiếng xương vỡ vụn, Trương Thanh không nhịn được nữa, hét lên một tiếng.
Anh ta có thể kiên trì đến bây giờ, đủ để thấy được lực ý chí của Trương Thanh mạnh như thế nào.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là anh ta không biết đau, xương bị gãy, vẫn sẽ mang lại cảm giác đau đớn.
Giờ phút này đây, cánh tay phải của Trương Thanh mềm oặt để lên mặt đất, hiển nhiên đã bị gãy tay.
Trương Thanh đau đến mức hôn mê, nhưng Vũ Hoàng Minh lại dội một chai nước khoáng khác lên mặt anh ta.
"Rốt cuộc mày có chịu khai ra không?”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Thanh.
Trước kia, có lẽ Vũ Hoàng Minh không tàn nhẫn như thế, nhưng buổi tối hôm nay, anh ta đã rơi vào trong trạng thái điên cuồng.
Anh ta của hiện tại đã hoàn toàn đánh mất lý trí, ngay cả việc giết người, anh ta cũng có gan làm chuyện đó.
"Đến đây, anh ngồi xuống... Tôi nói cho anh biết!” Trương Thanh chật vật mở to mắt, nhìn Vũ Hoàng Minh rồi nói.
Vũ Hoàng Minh cười lạnh, khinh thường nói: "Tao còn cho rằng mày là một con người kiên cường, kết quả thì sao, chẳng phải vẫn chịu khuất phục?”
"Biết điều thì nhanh nói ra, đỡ phải chịu tội, không phải là tốt hơn ư?"
Vũ Hoàng Minh vừa nói, vừa chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày nói cho tao biết, Cao Phong và Kim Tuyết Mai đi nơi nào, tao lập tức sẽ cho người đưa mày đến bệnh viện.”
“Đi theo tên phế vật Cao Phong kia thì có gì tốt, tao không biết Cao Phong cho chúng mày bao nhiêu tiền, nhưng tao nói cho mày biết, chỉ cần chúng mày đi theo tao, tao cam đoan sẽ trả lương cho chúng mày cao gấp 10 lần!”
Vũ Hoàng Minh cười ha ha, đưa điều kiện dụ hoặc Trương Thanh.
"Mấy người cô Kim đang ở..”
Giọng nói của Trương Thanh rất nhỏ.
Ngay vào lúc này, Trương Thanh đột nhiên vươn cánh tay trái không bị gãy kia của mình, đâm về phía Vũ Hoàng Minh.
Lúc này đây, bên tay trái của anh ta cầm một con dao găm sắc bén.
"Con mẹ mày!” Vũ Hoàng Minh bị hoảng sợ, vội vàng muốn né tránh.
Nhưng tốc độ của Trương Thanh nhanh hơn anh ta, trực tiếp đâm vào chân anh ta.
“Á! Con bà nó! Ối!"
Lưỡi dao găm vô cùng sắc bén, trực tiếp đâm vào sâu năm centimet.
Vũ Hoàng Minh hét to một tiếng, vội vàng lùi lại, lộn nhào mấy vòng.
Người bên cạnh thấy thế, vội vàng đi lên, một người lấy đi dao găm quân đội trên tay Trương Thanh, những người còn lại thì đỡ Vũ Hoàng Minh lên.
Đồng thời xé áo băng bó chân cho Vũ Hoàng Minh.
May mắn không bị thương ở vị trí quan trọng, nếu không, hiện tại Vũ Hoàng Minh phải đi bệnh viện rồi.
"Mẹ nó chứ, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt đúng không? Đánh cho tao, đánh chết nó cho tao!” Vũ Hoàng Minh giận dữ hét lên.
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người lại một lần nữa cầm theo gậy gộc đi về phía Trương Thanh.
"Ha ha ha...” Trương Thanh cười lạnh không thôi.
Trước khi mười mấy ống thép đánh lên người mình, trên cổ anh ta nổi đầy gân xanh, hét lên: “Không thể sỉ nhục anh Phong!”
Bịch bịch bịch!
Câu nói này của Trương Thanh nhanh chóng bị nhấn chìm trong những tiếng đập mạnh.
"Hôm nay tao sẽ để cho mày biết, rốt cuộc Cao Phong có bị sỉ nhục hay không?”
"Chẳng những tao muốn nhục nhã anh ta, còn muốn làm nhục Kim Tuyết Mai, ha ha ha!” Vũ Hoàng Minh oán hận nói.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Vũ Hoàng Minh vang lên.
Vũ Hoàng Minh nhịn xuống đau đớn trên chân, lấy điện thoại di động của mình ra.
"Anh Vũ, đã thấy xe của đám người Kim Tuyết Mai, bây giờ nên làm gì, anh có muốn trực tiếp đâm vào bọn họ không?” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói.
"Không! Nếu đâm chết cô ta rồi, làm sao ông đây còn chơi cô ta được?”
"Giữ chân bọn họ lại, chờ ông đây đến.” Sau khi nói xong, Vũ Hoàng Minh lập tức cúp máy, được mấy tên đàn em đỡ lên xe, đi về phía trước.
Trong chiếc xe Mercedes - Benz.
"Cô Kim, cô đừng sợ, sẽ nhanh có người đến chi viện cho chúng ta thôi.”
"Mặt khác, bây giờ chỉ còn cách đường Thanh Hải 10 kilomet nữa thôi, chỉ mấy phút là có thể đến” Anh Lý an ủi Kim Tuyết Mai.
“Ừ!” Kim Tuyết Mai trừng to mắt, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khẩn trương, không cách nào giảm bớt.
Cô chưa bao giờ như vậy, lúc này, cô rất muốn gặp Cao Phong.
Hiện tại Kim Tuyết Mai chỉ muốn đến bên người Cao Phong, chỉ cần có Cao Phong ở bên cạnh, cô mới cảm nhận được an toàn.
Một cảm giác an toàn đến từ Chử Phong.
Nhưng cô biết, anh Lý nói không sai, hiện tại không biết rốt cuộc đối phương muốn đối phó với ai.
Nếu như tùy tiện để Cao Phong đến đây, rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, cho nên tạm thời, chỉ có thể không báo cho Cao Phong biết.
"Anh Lý, hình như không còn nhiều dầu lắm.”
Giọng điệu của tài xế có phần nặng nề.
Anh Lý vội vàng nhìn qua kim đồng hồ, nói: “Không sao, đủ cho chúng ta đi đến chỗ anh Phong, không cần phải để ý, tiếp tục tăng tốc”
"Đám người Đại Hùng sẽ nhanh chóng đến đây thôi, đến lúc đó, cô Kim sẽ an toàn."
Anh Lý vừa mới nói xong câu này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện từng chiếc xe ô tô.
Toàn bộ đều bật đèn pha, rất chói mắt.
Đến lúc này, anh Lý mới thở phào một hơi, cuối cùng người chi viện cũng đã đến.
Chỉ cần có đám người Đại Hùng đến, cho dù chỉ là một nửa số người thì cũng đã có mấy chục người, nhất định có thể bảo vệ an toàn cho Kim Tuyết Mai.
Chỉ cần đưa Kim Tuyết Mai an toàn đến bên người anh Phong, như vậy nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, không phụ lòng của anh Phong.
"Anh Lý, hình như không phải là đám người Đại Hùng...”
Tài xế lại lên tiếng.
Phía trước có ít nhất 7 - 8 chiếc xe cùng nhau đi đến.
Nhưng không phải chiếc xe Mercedes - Benz màu đen như bọn họ.