Xe của bọn họ đều là xe Mercedes Benz màu đen, mà lúc này, ở dưới ánh đèn pha, đối diện là bảy, tám chiếc xe, trong đó có cả xe Jeep.
Còn có một chiếc xe tải, dù sao cũng không có một chiếc xe Mercedes - Benz nào.
Đồng thời, lúc này, bảy, tám chiếc xe đó chạy song song, dáng vẻ như muốn chắn đường, ngay cả một chiếc xe đạp điện cũng khó lòng lách qua được.
Bọn họ không nhanh không chậm đi về phía trước, đi thẳng đến chỗ đám người Kim Tuyết Mai.
"Xong đời!" Hai mắt tài xế thẫn thờ, vô thức phanh xe lại.
"Đi sang bên trái!" Anh Lý nhanh chóng nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy bên tay trái có một con đường nhỏ.
"Anh Lý, đó là đường cụt!” Tài xế nhìn thấy biển chỉ đường ở bên cạnh.
"Mẹ kiếp!” Anh Lý không nhịn được, mắng một câu, sau đó chuẩn bị để tài xế quay đầu xe.
Thế nhưng phía sau lại vang lên tiếng động cơ, có hai chiếc xe tải cỡ lớn đang đi về phía bọn họ.
Giờ phút này đây, phía trước có 7 - 8 chiếc xe không ngừng đến gần, phía sau thì có hai chiếc xe tải như hổ rình mồi.
Ba người Kim Tuyết Mai bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, đến bước đường cùng.
"Cô Kim, cô có biết lái xe không?” Trong xe rơi vào trầm mặc một lúc lâu, sau đó anh Lý lên tiếng.
“Tôi... Tôi biết sơ sơ” Kim Tuyết Mai sững sờ, sau đó vội vàng trả lời.
"Chờ một lát nữa, tôi và Triệu Bân xuống xe, sau đó cô hãy tự mình lái xe, đi theo con đường này, đi lên phía trước, đến cuối đường thì rẽ phải, lúc đó sẽ đến đường Thanh Hải.”
"Ở đó sẽ có đám người Đại Hùng đến đón cô." Anh Lý nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của anh ta rất trầm thấp, giống như mang theo một loại suy nghĩ đập nồi dìm thuyền, càng giống như một loại hào khí thấy chết không sờn.
"Vậy các anh thì sao?” Kim Tuyết Mai hỏi
"Một lát nữa tôi và Triệu Bân sẽ xông lên phía trước, nghĩ cách mở một con đường cho cô, cô hãy lái xe qua đó.”
"Nhớ kỹ, không cần quan tâm đến việc có đâm vào người hay không, chuyện ở phía sau, anh Phong sẽ giải quyết”
"Chỉ cần cô an toàn đi đến bên người anh Phong là được rồi."
Anh Lý vừa nói, vừa lấy dao găm từ bên hông ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao.
Triệu Bân trong miệng anh ta cũng chính là tài xế.
Triệu Bân cũng không chút do dự, trực tiếp lấy một con dao găm giống như đúc ra, dừng xe ở ven đường.
"Không được, chúng ta cùng đi!” Kim Tuyết Mai lập tức từ chối.
Hiện tại, tuy cô cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cô tuyệt đối không muốn để đám người anh Lý đi chịu chết.
Anh Lý khẽ lắc đầu, đối phương gióng trống khua chiêng như thế, làm sao còn cho bọn họ cơ hội?
Cơ hội duy nhất chính là bọn họ phải nghĩ cách đi lên, nhìn xem có thể cướp được một chiếc xe nào hay không, sau đó dùng chiếc xe đó phá hủy những chiếc xe còn lại, mở một con đường cho Kim Tuyết Mai.
Nếu như dùng chiếc xe Mercedes - Benz để đâm, Kim Tuyết Mai ngồi trong xe sẽ rất dễ bị thương, anh Lý không dám mạo hiểm như thế.
"Cô Kim, chuyện này, cô nhất định phải nghe lời chúng tôi!"
"Nếu không, chẳng ai có thể thoát được, như thế tất cả nỗ lực trước đó của chúng tôi đều là phí công, cô nhất định phải bình an sống sót.”
“Nếu như cô gặp được anh Phong, nhớ nói cho anh ấy biết, Trương Thanh vì anh ấy tận trung rồi!"
Sau khi anh Lý nói xong, trực tiếp mở cửa xe đi xuống.
"Cô Kim, cô hãy nhớ kỹ, một lát nữa, nếu như chúng tôi mở được đường cho cô, cô hãy trực tiếp lái xe xông thẳng lên.”
"Cho dù là người hay xe, chỉ cần cản đường cô, cô hãy nhắm mắt lại, đâm vào.” Triệu Bân cũng dặn dò.
Trong lòng Kim Tuyết Mai rất cảm động, nhưng lúc này, cô chỉ có thể không ngừng gật đầu.
Đám người anh Lý nói không sai, chỉ có khi cô chạy thoát mới không phụ lòng những nỗ lực của bọn họ.
Đồng thời, chắc hẳn mục tiêu của đối phương chính là cô, nếu cô trốn được ra ngoài, chắc hẳn đám người anh Lý cũng an toàn?
Nghĩ đến đây, Kim Tuyết Mai cũng chuẩn bị xuống xe, vòng qua ghế lái.
"Kim Tuyết Mai, cô còn muốn chạy ư? Cô chạy được không?"
“Tôi nói cho cô biết, ở cái đất Hà Nội này, không ai có thể chạy thoát được khỏi lòng bàn tay Vũ Hoàng Minh tôi!"
"Tôi muốn đối phó ai, kẻ đó đều phải chết!”
Một giây sau, phía sau truyền đến giọng nói vô cùng cuồng ngạo của Vũ Hoàng Minh.
Chỉ thấy Vũ Hoàng Minh mở mui xe Jeep, thò người lên, trong tay anh ta cầm một cái loa, lớn tiếng hô hào với bên này.
Ba người Kim Tuyết Mai dừng lại, sau đó Kim Tuyết Mai đột nhiên xoay người, nhìn về phía đối phương.
"Cô Kim, cô biết anh ta là ai à?" Anh Lý hỏi.
"Tôi biết, anh ta là cậu chủ của tập đoàn Vũ Vương ở thành phố Hà Nội, Vũ Hoàng Minh”
Kim Tuyết Mai cắn chặt răng, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Vũ Hoàng Minh này lặp đi lặp lại, nhiều lần khiêu khích Cao Phong, Cao Phong không muốn để ý đến anh ta, không nghĩ đến anh ta thế mà lại âm hiểm như vậy, lại một lần nữa ra tay.
Trước đó đám người Trương Thanh cũng là do anh ta phải người đâm vào.
Hiện tại đến ngăn cản cô vẫn là anh ta, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
"Được, nếu đã biết là ai thì tốt rồi, đến khi đó, anh Phong cũng có mục tiêu báo thù cho chúng tôi, ha ha ha!”
Anh Lý lớn tiếng cười to, sau đó một chân đạp cửa xe, trực tiếp đi xuống dưới.
Triệu Bân theo sát phía sau, hộ tống Kim Tuyết Mai, sau khi cô ngồi lên ghế lái, lúc này anh ta mới đi theo sau anh Lý.
Vũ Hoàng Minh khinh thường nhìn cảnh này, trên mặt đều là vẻ tàn nhẫn, căn bản không muốn ngăn cản.
Giờ phút này, trong mắt anh ta, Kim Tuyết Mai chỉ là cá trong chậu mà thôi, cho cô 10 chiếc xe, cô cũng không chạy đi được.
"Kim Tuyết Mai à Kim Tuyết Mai, cô đừng giãy dụa nữa, buổi tối hôm nay, tôi dẫn theo 50 người và 10 chiếc xe!”
"Tôi hỏi cô, cô chạy như thế nào, cô trốn đi đâu chứ? Ha ha ha?”
“Đừng nói là Cao Phong không ở đây, cho dù anh ta có ở nơi này, ông đây cũng đánh gãy chân chó của anh ta!”
Vũ Hoàng Minh không vội vã để người của mình lái xe, trong miệng anh ta nói ra mấy lời không sạch sẽ.
Mà hai người anh Lý và Triệu Bân, căn bản không quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh, loại mặt hàng này, bọn họ đã nhìn thấy nhiều.
Toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều đặt ở trên bảy, tám chiếc xe đối diện.
Bảy, tám chiếc xe song song dừng lại, chặn lại con đường này một cách vô cùng chặt chẽ, sau đó người từ trên xe bắt đầu nhảy xuống.
Một đám người lít nha lít nhít đi xuống, đếm sơ qua cũng khoảng 30 người.
Trong tay đám người này đều cầm dao, gậy gộc, trên mặt mang theo sát khí, nhìn qua có vẻ không phải là hạng lưu manh thông thường, mà chân chính là đám dân xã hội đen.
Hơn 30 người đàn ông cao to vạm vỡ, trong tay cầm theo vũ khí, đồng loạt đứng ở trước xe.
Nhìn khắp nơi đều là người, khí thế ngút trời.
Nếu là người bình thường nhìn thấy chiến trận này, tuyệt đối sẽ bị dọa sợ, sau đó bỏ chạy.
Nhưng hai người anh Lý và Triệu Bân lại giống như không nhìn thấy được tình hình trước mắt, vẫn không nhanh không chậm, đi về phía trước.
Dường như chiến trận trước mắt, bọn họ đã sớm trải qua rất nhiều lần, cho nên bọn họ không chút nào hoảng loạn.
Thế nhưng lúc này đây, trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy rất khẩn trương, hai tay nắm chặt vô lăng, bàn tay không ngừng run rẩy.
"Móa nó, hai người chúng mày muốn tìm đường chết à?" Một người đàn ông cao to đi lên phía trước, trong tay anh ta cầm ống thép, chỉ vào anh Lý rồi nói.
Nhưng anh Lý không trả lời anh ta, sắc mặt không thay đổi nhìn thoáng qua anh ta một lượt, sau đấy tiếp tục đi về phía trước.
"Con bà nó, nếu mày còn dám đi lên một bước, ông đây sẽ giết chết mày!”
Người đàn ông cao to kia cười lạnh, một lần nữa quát lên.
"Triệu Bân, có vấn đề gì không?” Anh Lý khẽ cười một tiếng.
"Anh Phong, không thể sỉ nhục!” Triệu Bân trầm thấp trả lời.