Hiện tại Cao Phong có thể khẳng định, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nếu không, đám người Đại Hùng sẽ không dám lặng lẽ đưa ra quyết định gì sau lưng anh.
"Anh Phong... Chuyện này.” Người thanh niên có phần nghẹn lời.
Anh ta biết làm như vậy đều là suy nghĩ cho sự an toàn của Cao Phong.
Nhưng đối mặt với ánh mắt dọa người của Cao Phong lúc này, anh ta sửng sốt không dám nói dối.
"Nói!" Cao Phong vừa nói, vừa gọi điện thoại cho Kim Tuyết Mai.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Xuất hiện giọng nói máy móc này, Cao Phong không có bao nhiêu ngoài ý muốn, lúc anh bị dao thái rau cứa vào tay, trong lòng anh đã sinh ra một loại dự cảm xấu.
Hiện tại xem ra, linh cảm của anh là đúng.
Kim Tuyết Mai đã xảy ra chuyện.
"Anh Phong, trên đường mấy người cô Kim đến đây, bọn họ đã bị tập kích bất ngờ.”
"Anh Lý gọi người đến giúp đỡ, Đại Hùng đã dẫn người đến chi viện.” Người thanh niên cúi đầu xuống, thận trọng nói.
"Vì sao không nói cho tôi biết?” Cao Phong đột nhiên quay đầu, vành mắt đỏ ngầu.
“Tôi, tôi sợ mục tiêu của đám người kia là anh, nếu như anh xuất hiện ở đó sẽ rất nguy hiểm.”
"Đại Hùng đã dẫn theo rất nhiều người cùng đi đến đó, nhất định có thể đưa cô Kim an toàn trở về, anh Phong yên tâm!” Người thanh niên vẫn còn tiếp tục khuyên nhủ.
Cao Phong thở dài một hơi, sau đó trực tiếp xoay người, đi lên một chiếc xe.
"Anh Phong, anh không thể đến đó, những người kia chắc chắn sẽ dùng cô Kim làm mồi nhử, đợi anh đến đó, bọn chúng sẽ đối phó với anh” Người thanh niên hoảng hốt nói.
"Cho dù thật sự như thế, tôi cũng không thể không đến, lên xe, tôi muốn đích thân đến đó.” Cao Phong lạnh nhạt nói.
Cao Phong biết người thanh niên kia làm như thế là vì muốn tốt cho anh, vì thế Cao Phong sẽ không nổi giận với bọn họ.
Hiện tại anh chỉ muốn giết chết đám người dám ra tay với Kim Tuyết Mai!
Rồng có vảy ngược, chạm vào đó, chắc chắn phải chết!
Có lẽ trước đó anh đã quá vô danh!
Cho nên đám tôm tép nhãi nhép kia mới dám nhiều lần đến khiêu khích anh như thế.
Được rồi, vào ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người nhìn xem, thực lực của Cao Phong tôi rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào.
Tối hôm nay, tôi sẽ khiến cho cả cái đất Hà Nội này hoảng sợ.
“Chuyện này...Vâng!” Người thanh niên nhìn thấy Cao Phong không có một chút ý tứ nào muốn đùa giỡn, anh ta lập tức không dám nói linh tinh nữa, vội vàng lên xe.
Hơn 20 người vệ sĩ còn lại cũng vội vàng lên xe, căn bản không lãng phí thêm một giây nào, lập tức khởi động xe, đi về phía phương hướng của đám người Đại Hùng.
Đội xe hối hả rời đi, ông chủ quán mì nhìn thấy Cao Phong rời đi, đầu óc mơ hồ xông ra ngoài.
Thế nhưng hiện tại Cao Phong không có thời gian giải thích với ông ta, chỉ để lại chuỗi đèn xe màu đỏ.
Dưới sự chỉ huy của người thanh niên, mấy chiếc xe của vệ sĩ nghiêm túc bảo vệ xe của Cao Phong ở giữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đi đầu đã dừng lại.
Nơi mà đèn xe chiếu sáng đến, khắp nơi đều là cảnh tượng hỗn loạn, Cao Phong lập tức mở cửa đi xuống ra, đưa mắt nhìn xung quanh.
Có vô số người đang nằm trên mặt đất kêu lên thảm thiết, có người bên Cao Phong, cũng có người bên Vũ Hoàng Minh.
Còn có rất nhiều xác xe vỡ vụn rơi ở bên cạnh.
Toàn bộ nơi này giống như một hiện trường địa ngục sống sờ sờ.
"Đại Hùng! Con mẹ nó, rốt cuộc tình hình là như thế nào?” Người thanh niên nhìn thấy cảnh này thì ngây người.
"Trương Thanh đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, anh Lý rơi vào hôn mê, cánh tay Triệu Bân bị đánh gãy!” Vành mắt của Đại Hùng đỏ ngầu, giọng nói vô hạn bi ai.
Đây đều là đám anh em đã cùng bọn họ vào sinh ra tử, làm việc chung với nhau trong nhiều năm, làm sao tình cảm có thể không sâu đậm?
"Cô Kim, cô Kim đâu!" Người thanh niên nghe thấy thế thì cả người chấn động, giống như bị điện giật!
Bọn họ rất rõ ràng, an nguy của Kim Tuyết Mai là điều rất quan trọng.
"Cô Kim bị người ta đưa đi mất rồi.” Đại Hùng trầm mặc trong giây lát, sau đó trả lời.
"Đưa đám người Trương Thanh đến bệnh viện tốt nhất, dùng tất cả trang thiết bị và thuốc men tốt nhất để chữa bệnh cho bọn họ, tiền này, nhà họ Cao sẽ trả!"
"Nhà họ Cao không trả, Cao Phong tôi trả!"
Sau khi nói xong những lời này, Cao Phong cất bước đi lên.
“Anh Phong, trước khi cô Kim bị đưa đi, cô ấy đã ngồi trên chiếc xe này!” Đại Hùng báo cáo với Cao Phong.
Cao Phong khẽ gật đầu, đi đến chỗ xe của Kim Tuyết Mai.
Xe đã bị đập nát đến mức biến dạng, hoàn toàn thay đổi, toàn bộ kính trên xe đều bị đập vỡ, chỗ ngồi của Kim Tuyết Mai càng thêm có rất nhiều vết đập.
Cao Phong cúi người, đưa tay đến ghế lái, cầm lên một chiếc vòng tay, đó là của Kim Tuyết Mai.
Giờ phút này đây, toàn trường đều im lặng, tất cả nín thở nhìn Cao Phong.
Trên người Cao Phong tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Một giây sau, Cao Phong siết chặt chiếc vòng tay, đột nhiên đứng thẳng người.
"Anh Phong, chỉ cần một câu của anh, tối hôm nay, chúng tôi sẽ san bằng đất Hà Nội này!” Người thanh niên cung kính trả lời.
"Vì anh Phong, chết cũng không tiếc!” Một đám vệ sĩ mặc đồ đen lên tiếng đáp lại.
Nhưng Cao Phong lại xua tay, trực tiếp bấm số điện thoại của Lâm Vạn Quân.
“Cậu Phong” Điện thoại nhanh chóng được kết nối, thời gian còn chưa đến hai giây.
"Chú Lâm, cháu cần phải sử dụng chi viện cấp cao nhất của gia tộc” Cao Phong bình tĩnh nói.
Nhưng một câu kia, trong nháy mắt đã khiến cho đám người vệ sĩ mặc đồ đen trừng to mắt, không dám tin nhìn Cao Phong.
Đây chính là chi viện cấp cao nhất của gia tộc đấy! Việc này đã không thể dùng từ khủng bố để giải thích!
Mãi cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết được, ở trong lòng Cao Phong, Kim Tuyết Mai quan trọng đến mức nào.
"Cậu Phong, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Vạn Quân lập tức ngồi thẳng người, giọng điệu có phần hoảng loạn.
Chỉ có người đã ở nhà họ Cao đủ lâu mới biết, chi viện cấp bậc cao nhất của nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh kia, rốt cuộc đại biểu cho chuyện gì.
Chẳng phải Cao Phong đang kỷ niệm ba năm ngày cưới với Kim Tuyết Mai ư? Chẳng lẽ lại có kẻ nào mắt mù, trêu chọc đến Cao Phong?
Nhưng cho dù là thế lực lớn nhất ở thành phố Hà Nội này trêu chọc đến Cao Phong, tuyệt đối cũng chưa đủ tư cách để nhà họ Cao vận dụng trợ giúp cấp cấp cao nhất.
"Tuyết Mai bị bắt đi rồi!" Cao Phong cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng.
"Cậu Phong, chi viện cấp cao nhất kia, không dễ vận dụng như thế, cậu nhất định là hiểu rõ điều này hơn tôi.”
"Một khi tùy tiện vận dụng, toàn bộ thành phố Hà Nội này sẽ xảy ra thay đổi gì.”
"Tôi muốn cấp thứ hai!” Cao Phong lập tức trả lời.
“Cấp thứ hai đó, chỉ sợ cũng không được, bên phía gia tộc sẽ không đồng ý.”
Giọng điệu của Lâm Vạn Quân vẫn rất khó xử.
"Nói cho bọn họ biết, nếu như không cho tôi chi viện cấp 2, bắt đầu từ giờ phút này, Cao Phong tôi vĩnh viễn không phải là con cháu nhà họ Cao, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về nhà họ Cao nữa!”
Lúc Cao Phong nói ra những lời này, trong nháy mắt, Lâm Vạn Quân rơi vào trầm mặt.
"Cậu Phong, hôm nay cho dù thế nào, ông già này nhất định sẽ mang đến chi viện cấp hai, cậu có thể mạnh tay làm việc!”
“Cho dù là làm chuyện gì đều được, ông già này đều sẽ bảo vệ cậu!”
Giọng điệu của Lâm Vạn Quân vô cùng nghiêm túc.
Cao Phong không trả lời, anh trực tiếp cúp máy, sau đó nhấc một người đàn ông lên.
"Nói, là ai? Người đang ở đâu?” Hiển nhiên, người đàn ông này không phải là người của Cao Phong mà chính là người của đối phương.
“Tôi... Tôi không biết.”
Người đàn ông hoảng hốt xua tay.
"Ha ha ha."
Lúc này, Cao Phong giống như biến thành một người khác, âm trầm cười một tiếng, trực tiếp ném anh ta sang một bên.