RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1239

Công viên Bảo Phong.

Quả nhiên như Cao Quang Minh dự tính, lúc này ở công viên Bảo Phong, lực lượng an ninh cực kỳ lỏng lẻo.

Tất cả binh lính của nhà họ Cao đều được đưa đến bệnh viện Hoàng Mai để bảo vệ cho Cao Bằng.

Bên trong công viên Bảo Phong, về cơ bản thì đều là Cao Bằng dùng tiền thuê bảo vệ đến canh gác.

Đương nhiên sức mạnh chiến đấu của những người này không thể so sánh được với Cao Quang Minh.

Dưới màn đêm đen kịt, có vài cái bóng đen chợt vụt qua, trong nháy mắt rơi vào bồn hoa.

Một người đàn ông mặc áo vệ sinh môi trường, với vành mũ hơi hạ xuống, vừa thản nhiên quét sân, vừa chậm rãi đến gần bức tường của công viên Bảo Phong.

Trước cửa công viên là hai nhân viên bảo vệ, nhìn thoáng qua một lượt rồi thu mắt về lại chiếc điện thoại di động, tiếp tục vắt chéo hai chân chơi điện thoại di động.

Tối hôm nay, Cao Bằng không ở đây, bọn họ có thể an nhàn được một lúc.

Nhưng khi bọn họ cúi đầu tán gẫu với nhau vài câu chuyện, ngẩng đầu lên, người quét rác ở sân đã biến mất.

Hai người cũng không quan tâm lắm, họ châm một điếu thuốc, sẵn sàng tiếp tục chơi với chiếc điện thoại di động của mình.

“Rắc rắc ”

Một tiếng động lanh lảnh vang lên, giống như có một thứ gì đó bị cắt đứt.

Trên màn hình máy tính trong hộp canh gác có góc giám sát, tín hiệu đã bị gián đoạn.

Ngay sau đó, từng khu vực chìm trong bóng tối, tín hiệu hiển thị trên màn hình đều bị ngắt, màn hình giám sát biến mất.

Xung quanh công viên Bảo Phong này, đều có camera giám sát ba trăm sáu mươi độ không có một góc chết.

Nhưng cho dù thiết bị có hiện đại tiên tiến đến đâu, cũng đều bị ai đó phát hiện ra kẽ hở.

Việc này không hề khó khăn đối với những chiến sĩ được đào tạo bài bản từ nhà họ Cao.

“Chết tiệt, làm sao có thể loại bỏ được camera giám sát vậy?”

Bỗng nhiên, một nhân viên bảo vệ trong lúc lơ đãng vô tình ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, không thế nhịn được mà hô to lên một tiếng.

Ba cái máy tính hiển thị, lúc này đã diệt được camera giám sát của mười mấy khu vực trong công viên.

“Có cái gì không đúng.”

Một người bảo vệ khác lên tiếng.

Ngay cả camera bị hỏng, thì cũng thể một lúc phá vỡ nhiều cái như thế được.

“Nếu có gì không đúng thì cứ ngồi đi, nếu anh không muốn chết.”

Bỗng nhiên, một thanh niên bước đến, toàn thân mặc đồ đen, mặt không biến sắc, nghênh ngang đi đến.

“Anh đang làm gì vậy?”

Người bảo vệ này sửng sốt, đưa tay lấy chiếc gậy cao su màu đen.

“Răng rắc!”

Không nói một lời nào, người thanh niên này dùng tay đập vỡ cửa sổ cửa chiếc hộp canh gác rồi thản nhiên mở cửa bước vào.

“Phập!”

Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên từ con dao găm.

Người thanh niên đâm con dao găm lên bàn.

Lực đâm rất mạnh, ăn sâu vào gỗ ba phân.

“Đi ra đây, tôi không phải muốn giết mấy người, thành thật địU Người thanh niên nhìn vào màn hình máy tính, trâm giọng nói.

Khói thuốc từ trong miệng hai nhân viên bảo vệ tỏa ra, sau đó là tiếng đồ vật lạch cạch rơi trên mặt đất.

Hai người bọn họ nhìn người thanh niên này, cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo hệt như băng.

Luông khí này, bọn họ cũng cảm nhận được từ những vệ sĩ xung quanh Cao Bằng.

Họ cũng biết những người xung quanh Cao Bằng mạnh như thế nào.

Cho nên lúc này hai người đều thành thật bỏ điện thoại di động xuống, ngôi bên cạnh không nói lời nào.

Người thanh niên kia khẽ nhíu mày nhìn hình ảnh hiến thị trên màn hình máy tính.

Vài bóng người khẽ lướt qua màn hình và bước vào bên trong công viên.

Lúc này Kim Tuyết Ngọc đang ngủ trong phòng.

Cho dù là đang ngủ, nhưng cô †a vẫn nhíu mày, mặt mày trông có vẻ ủ rũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi