RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1240

“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra, Kim Tuyết Ngọc giật mình tỉnh dậy, lập tức ngồi dậy trên ghế sô pha.

Một luông gió lạnh thổi vào cửa, bốn thanh niên bịt miệng một nhân viên bảo vệ ở trong phòng.

Kim Tuyết Ngọc ngây cả người, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra trước mặt.

“Tôi đã chỉ đường cho mấy người rồi, có thể tha cho tôi một mạng có được không, xin hãy thả tôi ra…”

Người bảo vệ kia hoảng sợ nhỏ giọng van xin, “Bụp”

Một người thanh niên áo đen khác dùng khuýu tay của anh ta đập vào gáy khiến nhân viên bảo vệ kia ngất đi.

“Cô Kim, chúng tôi đến để đưa cô đi.”

Người thanh niên mặc đồ đen bước lên trước, vừa đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài để dò xét tình hình vừa nhỏ giọng nói với Kim Tuyết Ngọc.

Công viên Bảo Phong này không chỉ có những nhân viên bảo vệ cửa như thế này, mà còn có một số nhân viên bảo vệ để tuần tra bên trong công viên.

Bọn họ vừa mới giải quyết xong một phân đội nhỏ, nếu không nhanh chóng rời đi sẽ rất dễ bị phát hiện.

“Anh, anh là ai?”

Kim Tuyết Ngọc tròn mắt hỏi.

Mặc dù không muốn ở lại nơi này, nhưng cô ta cũng không muốn vừa ra khỏi hang sói thì va vào miệng cọp.

“Gió xuân.”

Người thanh niên mặc áo đen không nói nhiều lời, chỉ nhàn nhạt nói ra hai từ đó.

Kim Tuyết Ngọc nghe vậy, trái tim cô ta chợt thắt lại.

Cao Phong chính là gió xuân, chuyện này chỉ có cô ta, Cao Phong và Kim Tuyết Mai biết.

“Tôi sẽ đi cùng các anh.”

Kim Tuyết Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ bằng hai từ này đã đủ để cô ta liều lĩnh tin tưởng mà đi theo.

Ngay sau đó, Kim Tuyết Ngọc theo bốn người này đi ra khỏi phòng.

“Cô Kim, mẹ ruột của cô, Kiều Thu Vân có đang ở đây không?”

Bỗng nhiên một thanh niên áo đen lên tiếng hỏi cô ta.

“Mẹ tôi đang ở quanh đây, thế nhưng tôi không biết chính xác mẹ tôi đang ở đâu.”

“Được rồi! Mọi người cứ đi trước đi”

Người thanh niên mặc áo đen gật đầu, sau đó xoay người đi thẳng vào trong công viên.

Ba người còn lại đi cùng với Kim Tuyết Ngọc, dưới sự bao phủ của màn đêm, chạy nhanh ra bên ngoài công viên.

Lúc này không thể để ý đến camera được nữa, nên phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi cửa công viên, ra hiệu với người thanh niên đang ở trong hộp canh gác.

Người thanh niên ở trong hộp canh gác khi nãy khẽ gật đầu, dập tàn thuốc đi, đưa tay lấy thẻ nhớ của video giám sát trong máy tính chủ rồi cũng nhanh chóng rời khỏi hộp canh gác.

Bốn thanh niên đi cùng Kim Tuyết Ngọc, không nói một lời mà đi rất nhanh về phía trước, tìm thấy một chiếc xe ở ven đường.

“Choang!”

Cục gạch đập mạnh vào cửa số xe khiến kính vỡ tan tành, còi báo động trong xe cũng lập tức kêu lên inh ỏi.

Một thanh niên áo đen tự tay luôn vào bên trong xe, mở cửa từ bên trong, đập vỡ một phần bảng điều khiển trung tâm rôi rút hai sợi dây điện ra đập vào nhau vài cái.

“Xet xetl”

Trong lúc chiếc xe đang được kích điện, mọi người đã nhanh chóng lên xe.

“Thằng nhóc cứng đầu đâu?”

Có người hỏi.

“Chờ năm phút nữa đi.”

Một thanh niên khác nhìn đồng hồ trên xe rồi nói.

“Mấy người…”

Kim Tuyết Ngọc ngôi ở vị trí kế bên ghế dành cho người lái, há hốc mồm, nhưng cô ta vẫn không hỏi có chuyện gì đã xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi