Quân chi viện cấp A của nhà họ Cao đến rồi.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Vũ Hoàng Minh đều có phần ngơ ngác.
Bởi vì bọn họ căn bản không biết C.A này có nghĩa là gì.
Lấy cấp bậc của bọn họ căn bản không hiểu hàm nghĩa của hai từ viết tắt này.
Lúc này đây, không dưới ba trăm người, tất cả đồng loạt đi đến.
Vẻ mặt những người này không cảm xúc, không nói một câu, mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng rung động.
Vào lúc này, một người đàn ông bên phía anh Lâm vẫn còn cầm ống thép trong tay, không ngừng đấm đá về phía một người vệ sĩ mặc đồ đen đang nằm trên mặt đất.
Người vệ sĩ mặc đồ đen kia đã sắp hấp hối, nhưng kẻ đó vẫn không ngừng đập ống thép xuống.
"Đánh chết mày, vừa rồi không phải mày rất trâu bò à, tiếp tục trâu bò đi chứ!”
Người đàn ông vừa đánh, vừa mắng.
"Dừng tay lại, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất!”
Một người đàn ông trung niên trầm giọng quát.
Lúc này người đàn ông mới quay đầu lại, cười lạnh: “Cút đi, mấy người thử đụng vào tao xem!"
Anh ta có suy nghĩ giống như Vũ Hoàng Minh vậy, chỉ cần Kim Tuyết Mai ở trong tay bọn họ, bọn họ sẽ có thể dễ dàng bắt chẹt được đám người Cao Phong.
Người đàn ông trung niên không nói hai lời, trực tiếp vung tay lên.
“Soạt soạt!”
Tình cảnh khiến cho tất cả mọi người chấn động đã phát sinh.
Chỉ thấy có một trăm người mặc đồ đen, bọn họ không nói hai lời, trực tiếp đi lên ba bước, sau đó lấy từ bên hông ra một khẩu súng tự động loại nhỏ!
Một trăm người mặc đồ đen, mỗi người một khẩu súng, soạt một tiếng, đồng thời lên đạn, đây là khái niệm gì?
Giờ phút này, trong nháy mắt, Vũ Hoàng Minh trợn tròn mắt.
Nóng, vũ khi nóng! Con mẹ nó, còn là súng tự động loại nhỏ!
Con bà nó, nếu như nổ súng, chẳng phải là sẽ chết như ngả rạ?
Leng keng!
Trong nháy mắt, người đàn ông kia hoảng sợ, ống thép trong tay anh ta rơi xuống.
“Tôi... Tôi đầu hàng!”
Người đàn ông này thận trọng giơ hai tay lên.
"Muộn rồi!" Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng trả lời, khẽ vẫy tay.
Pång pång pång...
Một trăm khẩu súng cùng nhau bắn, họng súng tỏa ra ánh lửa màu vàng nhạt, từng đợt tiếng động đinh tai nhức óc vang lên.
Động tác của một trăm người đàn ông kia rất vững vàng, một trăm khẩu súng tự động loại nhỏ, tất cả đều công kích về phía người đàn ông kia.
Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông này trực tiếp bị bắn thành cái sàng, hai mắt trừng to, không cam lòng ngã xuống đất.
“Cậu Phong, Cao Thăng tôi đã đến chi viện chậm, mong cậu Phong trách phạt!”
Sau khi xử lý người đàn ông kia xong, người đàn ông trung niên trực tiếp quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói với Cao Phong.
"Đứng lên đi!” Cao Phong lạnh nhạt xua tay.
Ngoại trừ Cao Phong và đám người Đại Hùng, tất cả những người còn lại đều khiếp sợ không thôi.
Những người này, thế mà thật sự là quân chi viện của Cao Phong.
Đồng thời bọn họ còn cung kính với Cao Phong như thế, đây quả thật là cung kính đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trong nhà Vũ Hoàng Minh cũng có vệ sĩ, nhưng cho dù những vệ sĩ kia có cung kính với anh ta như thế nào, bọn họ cũng sẽ không quỳ một chân với anh ta như thế.
Lúc này trong lòng Vũ Hoàng Minh và anh Lâm đều đang nghĩ, rốt cuộc Cao Phong có thân phận gì?
Nhất là anh Lâm, lúc trước anh ta nhìn thấy biểu hiện của đám người Đại Hùng, anh ta đã đoán được thân phận của Cao Phong không đơn giản, nhưng anh ta không nghĩ đến, thân phận của Cao Phong thế mà lại không đơn giản đến mức này.
Anh Lâm càng nghĩ, trong lòng anh ta lại càng cảm thấy sợ hãi, lúc này cúi đầu khom người, chuẩn bị tránh sang một bên, lặng lẽ chạy đi.
Về phần đám đàn em này của anh ta, đâu có quan trọng bằng cái mạng nhỏ này của anh ta?
“Đứng lại!” Cao Thăng nhướng mày, trong nháy mắt đã nổ súng.
Pằng pằng pằng!
Viên đạn bắn vào trên mặt đất bên cạnh anh Lâm, bụi đất bắn lên tung tóe.
Anh Lâm hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng ngay tại chỗ, không dám nhúc nhích.
"Tôi không động, tôi không di chuyển nữa...”
Giọng nói của anh Lâm run rẩy, đưa hai tay lên cao, làm ra tư thế đầu hàng.
"Chưa được sự đồng ý của cậu Phong, không ai được phép rời đi nửa bước”
Giọng nói uy nghiêm của Cao Thăng vang lên.
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, nhưng lúc này lại không có ai dám can đảm phản bác.
Ngay cả chính Vũ Hoàng Minh, trong lúc nhất thời, anh ta cũng không dám nói ra mấy lời chống đối.
Giờ phút này, tính mạng của những người ngoài sân đều nằm trong tay Cao Phong.
Đám người Đại Hùng nhanh chóng được đỡ lên, đứng qua một bên, tất cả đều được tiến hành trong im lặng.
Đám người vệ sĩ mặc đồ đen nhanh chóng được dìu sang một bên, chỉ còn sót lại đám người anh Lâm.
Trước đó đám người kia vô cùng phách lối, lúc này đây lại biến thành cá nằm trên thớt, trở thành những con cừu non chờ người ta làm thịt.
Từng người đàn ông đứng tại chỗ, bị dọa cho run rẩy, thậm chí còn có người sợ đến mức đái ra cả quần.
Dù sao hiện tại đang có một trăm khẩu súng tự động loại nhỏ hướng về phía bọn họ, ai có thể giữ vững được bình tĩnh, không hoảng hốt chứ?
"Cậu Phong, xử lý đám người này như thế nào đây?" Cao Thăng quay đầu nhìn về phía Cao Phong, cung kính hỏi ý kiến của anh.
Đầu tiên, Cao Phong nhìn thoáng qua Kim Tuyết Mai, sau đó lại quay đầu nhìn về phía đám người Đại Hùng.
Vốn dĩ bọn họ đi theo anh đến đây, lúc này đều vì anh mà bị thương.
Trên mặt Đại Hùng máu me đầm đìa, quần áo trên người anh ta rách tả tơi, trên trán có một vết thương kéo dài đến khóe mắt.
Những người còn lại đều bị thương, quần áo rách rưới, bị máu tươi nhuộm đỏ.
Thậm chí còn có người rơi vào hôn mê, có tỉnh lại hay không đều là ẩn số.
"Giết!"
Trong lòng Cao Phong là vô hạn hận ý không ngừng dâng lên, đột nhiên quát to một chữ.
Vào giờ phút này, Cao Phong giống như một vị vua nắm trong tay quyền sinh tử của chúng sinh, sống chết chỉ nằm trong một suy nghĩ của anh.
Vừa nghe thấy anh ra lệnh, mọi người không rét mà run.
"Tuân lệnh!"
Cao Thăng không chút do dự, trực tiếp quay người nhìn về phía một trăm người mặc đồ đen.
"Nạp đạn, lên nòng, mục tiêu là đám người ở mười mét phía trước, bắn một lượt đạn, không quan tâm sống chết!”
"Chưa bắn hết đạn, không cho phép dừng lại!”
"Vâng!" Cao Thăng vừa ra lệnh, mọi người đồng thanh trả lời.
Soạt soạt soạt!
Từng tiếng nạp đạn, lên nòng kích thích đến tại mọi người, rơi vào trong lỗ tai đám người anh Lâm, giống như là bùa đòi mạng của tử thần.
Trong nháy mắt, đám người anh Lâm trở nên luống cuống, bọn họ trừng to mắt, không dám tin nhìn bên này.
Bọn họ chưa từng trải qua cảnh tượng đó, đây là đối mặt với cái chết gần như thế nào!
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ bọn họ sẽ không sợ như thế, dù sao ở xã hội này, đâu phải nói giết là giết?
Thế nhưng, đối mặt với đám người Cao Thăng, người bên phía anh Lâm lại không dám hoài nghi.
Trước đó, người đàn ông kia cũng nghi ngờ Cao Thăng không có lá gan này, kết quả hiện tại người đều lạnh.
Nhìn thi thể của người đàn ông kia đang nằm trên mặt đất, nếu như nói trong lòng mọi người không sợ, đó là giả.
Cao Phong, không, anh Phong, ông Phong, ngài thả chúng tôi đi!”
"Buông tha cho chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức biến ngay, từ nay về sau sẽ không tiếp tục xuất hiện ở trước mặt ngài nữa!”
"Ông Phong, ngài tha cho chúng tôi đi, tha cho chúng tôi.”
Nhiều người như thế, toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin Cao Phong tha thứ.
Dáng vẻ lúc này của bọn họ khóc lóc nức nở, nhìn rất thê thảm, rất đáng thương.
Nhưng người đáng thương, đương nhiên sẽ có chỗ đáng trách.
Lúc trước khi bọn họ ra tay với đám người Đại Hùng, không một chút nương tay nào!
"Các người đang sợ gì chứ! Hiện tại Kim Tuyết Mai đang ở trong tay tao, bọn họ không dám động đến các người!"
"Cao Phong, nếu mày dám động đến bọn họ, tao sẽ lập tức giết chết Kim Tuyết Mai!” Cuối cùng Vũ Hoàng Minh cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Lúc này anh ta mới chợt nhớ đến, trong tay mình còn đang giữ Kim Tuyết Mai, Cao Phong thật sự dám động vào anh ta à?