RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Vũ Hoàng Minh, tao đã nói rồi, hôm nay, mày chết chắc!”

"Hiện tại, nếu như mày thả Kim Tuyết Mai ra, có lẽ tao còn cho mày chết toàn thây.” Cao Phong lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.

"Thả con mẹ mày! Mày thử đụng đến tao xem, đến đi nào, nổ súng về phía tao đi! Bắn đi!”

Vẻ mặt Vũ Hoàng Minh tràn đầy khinh thường, anh ta vừa hô hào, vừa đỡ Kim Tuyết Mai lên, trốn ở sau lưng Kim Tuyết Mai.

Cứ như thế, ai còn dám nổ súng với anh ta? Chỉ cần nổ súng, Kim Tuyết Mai chính là người đầu tiên bị bắn trúng.

Thấy Cao Phong không nói gì, Vũ Hoàng Minh lại một lần nữa ngông cuồng cười to.

Mặc cho mày có bối cảnh lớn đến mức nào, mặc cho mày cầm vũ khí nóng đến đây thì sao chứ? Trong tay của tao đang nắm giữ Kim Tuyết Mai, đó chính là một kim bài miễn tử!

"Anh Lâm, đây là cơ hội duy nhất của các anh, các anh xông lên bắt lấy Cao Phong, như vậy chúng ta sẽ sống sót!” Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn anh Lâm, hét to một tiếng.

Trên mặt anh Lâm là vẻ khó xử, trong lòng anh ta rất xoắn xuýt, rốt cuộc anh ta nên làm như thế nào đây?

"Nghe lời cậu ta, chính là tự tìm đường chết!” Cao Thăng nói một câu.

Một câu kia dọa cho anh Lâm ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

"Anh cho rằng Cao Phong sẽ bỏ qua cho mấy người ư, tôi nói cho các người biết, hiện tại chúng ta đã ngồi chung trên một chiếc thuyền!”

"Bây giờ, anh lập tức xông lên bắt lấy Cao Phong, chỉ như thế chúng ta mới có thể sống sót đi ra ngoài!” Sắc mặt Vũ Hoàng Minh rất hung dữ, nói.

Anh Lâm bị những lời nói của Vũ Hoàng Minh thuyết phục, sau đó anh ta đứng lên, dáng vẻ đập nồi dìm thuyền.

Dù sao đây chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Chỉ cần nắm Cao Phong trong tay, bọn họ có thể an toàn đi ra ngoài.

"Cao Phong, nếu như người của mày dám nổ súng, tao sẽ giết Kim Tuyết Mai!” Vũ Hoàng Minh cười to một tiếng, nói ra uy hiếp với Cao Phong.

Nghe thấy Vũ Hoàng Minh nói như thế, trong lòng đám người anh Lâm lại có tự tin hơn, đồng loạt đi về phía Cao Phong.

"Khà khà, cút con mẹ nó, ông Phong gì chứ, vừa rồi ông đây thật đúng là buồn nôn! Cao Phong nên gọi tao là ông nội mới đúng” Đám người anh Lâm vừa cười nói, vừa đi về phía Cao Phong.

Về phần Cao Thăng ở sau lưng bọn họ, hiện tại bọn họ không một chút sợ hãi.

Chẳng qua chuyện xảy ra tiếp theo khiến ngay cả cơ hội sợ hãi, bọn họ cũng không có.

Cao Thăng nhìn thấy bóng lưng của đám người anh Lâm, trực tiếp vung tay nói: "Nổ súng!”

Ông ta vừa lên tiếng, trong nháy mắt, bước chân của đám người anh Lâm dừng lại, còn Vũ Hoàng Minh thì trợn tròn mắt.

Chuyện này, chuyện này, đám người Cao Thăng thật sự dám nổ súng sao?

Không đợi đám người anh Lâm quay người lại, lập tức nghe thấy từng tiếng súng dữ dội vang lên.

Pằng pằng pằng...

Những tiếng súng nặng nề không ngừng vang lên, họng súng màu đen bắn ra tia lửa màu vàng.

Một trăm họng súng cùng nhau bắn, viên đạn giống như mưa, điên cuồng bắn ra, không chút nương tay bắn về phía anh Lâm.

Pằng pằng pằng.

Tuy uy lực của súng tự động loại nhỏ không phải là quá lớn, nhưng ở khoảng cách gần như thế, tuyệt đối có thể trực tiếp bắn vào trong cơ thể chỉ trong nháy mắt.

Trong lúc đám người anh Lâm vẫn còn đang ngơ ngác, lập tức bị một trận bắn phá, bắn ngã xuống đất.

Mấy trăm người không ngừng kêu rên, chỉ cần bị viên đạn bắn trúng, cho dù không chết cũng bị thương.

Không ai nghĩ đến, đám người Cao Thăng lại trực tiếp nổ súng.

Đám người anh Lâm không nghĩ đến, Vũ Hoàng Minh không nghĩ đến, thậm chí ngay cả chính bản thân Cao Phong cũng không nghĩ đến.

Chỉ có thể nói, chiêu này của Vũ Hoàng Minh đã tính sai.

Chức trách của đám người Cao Thắng chính là bảo vệ sự an toàn cho cậu chủ nhà họ Cao, về phần những người khác, có liên quan gì đến bọn họ chứ?

Bọn họ nhận được mệnh lệnh phải bảo vệ Cao Phong bình an vô sự, bọn họ sẽ chỉ dựa theo mệnh lệnh để làm việc.

Cho nên nhìn thấy Cao Phong bị đám người anh Lâm uy hiếp, Cao Thăng đương nhiên sẽ không chút do dự nổ súng.

Vũ Hoàng Minh muốn lợi dụng Kim Tuyết Mai để uy hiếp Cao Thăng, đây là mơ tưởng hão huyền.

Anh ta có thể dùng việc này để uy hiếp Cao Phong, nhưng ở chỗ Cao Thăng, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Mục tiêu của Cao Thăng chỉ có một, cho dù tất cả mọi người đều chết, nhưng Cao Phong không được bị bất kỳ vết thương gì, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cho nên nước cờ này của Vũ Hoàng Minh, xem như là vô cùng sai lầm.

Đợi một lượt bắn kết thúc, toàn bộ đám người anh Lâm đều nằm dưới đất, người thì chết, người thì bị thương.

Mấy người không bị đạn bắn trúng, lúc này cũng nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy.

Vừa động đậy là bị bắn, ai dám chứ?

"Mày, mày, chúng mày...”

Vũ Hoàng Minh hoàn toàn bị dọa sợ, vốn dĩ anh ta cho rằng có Kim Tuyết Mai trong tay, chính mình có thể nắm chắc được thắng lợi, chơi đùa Cao Phong đến chết.

Nhưng anh ta không nghĩ đến, Cao Thăng lại quả quyết như thế, nói nổ súng là nổ súng.

Nếu như không phải hiện tại Kim Tuyết Mai đang chắn trước người anh ta, chỉ sợ hiện tại, anh ta cũng đã bị bắn thành cái sàng?

Lúc này, toàn bộ đám người anh Lâm, đều đã nằm trên mặt đất, cho dù không bị bắn trúng cũng không dám đối kháng với vũ khí nóng.

Vốn dĩ đám người Vũ Hoàng Minh lại thêm người bên anh Lâm, một đoàn đội gần năm trăm người, lúc này đây, chỉ còn sót lại hai người đàn ông đang đứng bên cạnh Vũ Hoàng Minh.

Đây là sự nghiền ép về mặt thực lực, mấy trăm người bị bắn, chỉ còn sót lại ba người, đây là khái niệm gì?

Lúc này đương nhiên Vũ Hoàng Minh đã biến thành cá nằm trong chậu.

"Bỏ vũ khí trong tay cậu xuống, cậu còn cơ hội.” Cao Thăng lại một lần nữa lạnh lùng nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.

"Không có khả năng đó!” Vũ Hoàng Minh nổi giận, gầm lên một tiếng.

"Cậu Phong, lực lượng B đã vào chỗ, đề nghị được nổ súng!” Cao Thăng quay đầu hỏi thăm Cao Phong.

Cao Phong biết, lực lượng B này rốt cuộc đại biểu cho điều gì.

Chỉ là anh không nghĩ đến, nhà họ Cao thế mà lại phát ra lực lượng tinh anh mạnh như thế.

Xem ra, vẫn là câu nói kia, nhất định phải có được thực lực.

Dù sao hiện tại nhà họ Cao rất cần đến Cao Phong.

"Nắm chắc được mấy phần?” Cao Phong trầm giọng nói.

"100%." Cao Thăng tự tin trả lời.

“Ừ.” Cao Phong gật đầu, ra hiệu đồng ý. Đối với nhóm tinh anh cấp B của gia tộc, anh vẫn tương đối tin tưởng.

Cho dù là những tên tội phạm đáng sợ cũng không cách nào thoát khỏi tay bọn họ, đừng nói là tên cậu ấm như Vũ Hoàng Minh.

"Các người, các người muốn làm gì? Cao Phong, tao khuyên mày đừng đi tìm đường chết!” Vũ Hoàng Minh giật mình, vội vàng kêu lên.

Vũ Hoàng Minh vừa hô hào, vừa giơ dao găm trong tay mình lên, nhằm thẳng về phía cổ Kim Tuyết Mai.

Pằng!

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.

Một giây sau, Vũ Hoàng Minh hét thảm một tiếng, dao găm trong tay rơi xuống, dùng tay trái che lấy cổ tay phải của mình, kêu lên thảm thiết.

Lúc này, ở chỗ cổ tay phải của anh ta đã máu thịt be bét, rất nhiều máu tươi chảy ra.

"Có tay súng bắn tỉa!” Hai người đàn ông bên cạnh Vũ Hoàng Minh bị dọa sợ rồi.

Ngay tại lúc vừa rồi, một khẩu súng bắn tỉa gắn thêm ống giảm thanh, trong nháy mắt đã nổ súng, viên đạn trực tiếp bắn xuyên qua cổ tay của Vũ Hoàng Minh, khiến cổ tay anh ta bị gãy.

Nếu như viên đạn này bắn vào giữa trán, chẳng phải sẽ trực tiếp nổ bay đầu chết à?

Nghĩ đến đây, hai người đàn ông kia giơ hai tay lên, không dám cử động.

Cao Phong vội vàng đi lên, ôm Kim Tuyết Mai vào trong ngực, lúc này anh mới yên tâm.

"Đưa đám người Đại Hùng đến bệnh viện” Cao Phong bế Kim Tuyết Mai, ra lệnh cho Cao Thắng.

Về phần Kim Tuyết Mai, Cao Phong muốn đích thân đưa cô đến bệnh viện.

"Vâng, cậu Phong." Cao Thăng lập tức gật đầu đồng ý.

"Cậu Phong, người này nên xử lý như thế nào?” Cao Thăng hỏi ý tứ của Cao Phong.

"Đừng để anh ta chết quá dễ chịu.” Cao Phong chỉ để lại một câu như thế, lập tức xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi