RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1317

Người thây thần bí đó không chỉ truyền thụ võ thuật lại cho gã mà còn trở thành chỗ dựa của gã.

Nhưng bây giờ Ngô Đông Sơn lại muốn gọi người thầy thân bí của gã tới đây, ai giữ nổi bình tĩnh được nữa chứ? “Anh không phục thì gọi thây của anh đến đi.”

“Đúng lúc, cùng đánh với thầy anh một trận.”

Cao Phong tỏ vẻ cân nhắc, giọng điệu lại càng kiêu ngạo.

Khí thế ngang ngược có một không hai thế này chớp mắt cái thôi đã thu phục được không ít thanh niên.

Nhưng trong mắt mấy người Phạm Hồng Quân, bọn họ chỉ cảm thấy Cao Phong đang vô cùng ngứa đòn.

“Anh con mẹ nó giả bộ gì chứ? Anh không biết thây của anh Sơn là ai hả?”

“Nếu như thầy anh Sơn tới thật thì có khi anh phải sợ đến mức quỳ gối xuống xin tha đó!”

Phạm Hồng Quân duỗi tay ra chỉ thẳng vào Cao Phong.

“Chờ lát nữa tôi sẽ dạy dỗ cậu cẩn thận làm thế nào để ăn nói cho đàng hoàng.”

Cao Phong liếc Phạm Hồng Quân một cái.

Ngô Đông Sơn đã gọi điện thoại xong, gật đầu một cái với chiếc điện thoại, tỏ vẻ như đã hiểu rõ rồi.

Phạm Hồng Quân vội vàng đỡ Ngô Đông Sơn đứng dậy, nhìn Cao Phong với vẻ mặt khinh thường.

Đợi thây của Ngô Đông Sơn đến đây, có thốn quyền* gì đó thì cũng chẳng đánh nổi, đều phải quỳ rạp xuống hết thôi! *Nhất thốn quyên hay còn gọi là cú đấm 1 inch.

Đây là một kỹ thuật trong Vịnh Xuân Quyên.

Chỉ với khoảng cách rất ngắn tâm 2,5 cm, có thể khiến đối phương bay ra xa tâm vài mét, đó là hình thức biểu diễn, nếu dùng trong thực chiến có thể làm đột tử đối phương.

Nó đã được phổ biến bởi huyền thoại kungfu Lý Tiểu Long .

“Mười phút nữa thầy của tôi sẽ tới.”

Ngô Đông Sơn nói với Cao Phong.

“Tôi chờ ông ta”

Cao Phong chẳng sợ hãi tẹo nào.

“Anh Phong, mời anh ngồi.”

Đúng lúc đó, không biết Cao Thành Sâm lấy một cái ghế tựa ở đâu trong cửa hàng ra, đặt phía sau Cao Phong.

Cao Phong ngôi xuống ghế một cách oai nghiêm, rảnh rỗi ngồi rung chân, châm một điếu thuốc rồi yên lặng chờ đợi.

Dòng tộc nhà họ Nam Phương.

Thiết quyền Lý Cương đặt điện thoại di động xuống rồi nói với Nam Phương Minh Nghị một tiếng.

Ngô Đông Sơn là người thân của ông ta, ông ta không thể không lo.

Quan trọng hơn là Ngô Đông Sơn vẫn tính là người phụ thuộc dưới dòng nhà họ Nam Phương, là một thế lực mà dòng tộc nhà họ Nam Phương âm thầm bồi dưỡng.

Bây giờ, Ngô Đông Sơn xảy ra chuyện, dòng tộc nhà họ Nam Phương sẽ không thể ngồi yên không quan tâm.

“Cụ Nghị, phía bên Ngô Đông Sơn nói họ gặp phải một cao thủ, tôi muốn qua đó xem thế nào.”

Lý Cương kính cẩn báo cáo với Nam Phương Minh Nghị.

“Vết thương của anh thì sao?”

Nam Phương Minh Nghị hỏi.

“Cảm ơn cụ đã quan tâm, tôi đã không có gì đáng ngại, ngày đó Cao Phong quả thực đã giơ cao đánh khẽ, vì vậy mà không tổn thương tới nội tạng bên trong.”

Lý Cương nhẹ giọng trả lời.

“Ừ, thế đi thử xem thế nào, gây đây thành phố Hòa Bình xảy ra nhiều chuyện rối loạn, làm việc nhất định phải cẩn thận.”

“Đặc biệt là Cao Phong bên đó, có thể không chọc thì đừng dây vào, cho dù chọc phải thì nên lập tức xin lỗi đi.”

“Hội thi võ thuật ở thành phố Hòa Bình cũng sắp khai mạc rồi, lần này tôi muốn đánh cược một lần”

Nam Phương Minh Nghị vô cùng nghiêm túc dặn dò.

Lý Cương dừng một chút rồi hơi lo lảng hỏi: “Cụ Nghị, nếu như chúng ta cứ để mặc cậu ấy càn quấy bành trướng, thế thì sau khi cậu ấy lớn mạnh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới địa vị của dòng họ chúng ta!”

Nam Phương Minh Nghị nghe vậy thì khẽ lắc đầu, chuyện Lý Cương có thể nghĩ đến, đương nhiên ông ta cũng đã nghĩ qua rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi