RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1318

“Dòng họ Nam Phương chúng ta không tranh với đời, không cùng một khu vực với người bình thường, người bình thường tranh giành quyền lực, lợi ích với nhau, còn chúng ta phải chú trọng đến tinh hoa của võ thuật.”

“Mà con đường mà Cao Phong phải đi, khác biệt với bản chất của chúng ta rất nhiều, vì thế sẽ không nảy sinh quá nhiều xung đột với nhau.”

“Quan trọng nhất là, nếu như cậu ấy thực sự giành được hạng nhất ở hội thi võ thuật, cậu ấy muốn dựng nghiệp lớn thì chẳng ai ngăn cản nổi! Dù không có sự trợ giúp của dòng họ nhà Nam Phương chúng ta, cậu ấy vẫn có thể mở rộng thế lực, thời gian lâu hơn một chút mà thôi.”

“Nếu như bây giờ chúng ta nhân cơ hội cậu ấy vẫn chưa thể mở rộng thế lực hoàn toàn, tạo dựng mối quan hệ thân thiết với cậu ấy, với tính cách của cậu ấy, sau này nhất định sẽ không đối xử tệ với dòng họ nhà Nam Phương.”

Nam Phương Minh Nghị nói mấy câu rất dài liên, đây đều là suy nghĩ thật trong lòng ông ta.

Hơn nữa, kinh nghiệm sống gần hết một đời người nói cho ông ta biết, có một số người sinh ra đã có mệnh làm nên việc lớn, không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản bước chân của anh ta.

Người như vậy, chỉ có thế tìm cách tạo dựng mối quan hệ tốt với người ta, không thể trở mặt đối đầu.

“Cụ Nghị, cụ lại đánh giá cậu ấy cao như thế?”

Lý Cương kinh ngạc hỏi.

Ông ta đã đi theo Nam Phương Minh Nghị rất nhiều năm rồi, chưa từng thấy Nam Phương Minh Nghị đánh giá cao một người trẻ tuổi nào như thế này.

“Cứ làm theo lời tôi nói, tôi sẽ không nhìn nhầm người đâu.”

Mắt Nam Phương Minh Nghị lóe lên một vệt sáng.

“Vâng, thưa cụ! Tôi đã hiểu rồi!”

Trong con phố.

Ngàn người đứng đấy, vô cùng yên tĩnh.

Không ai dám tùy tiện lên tiếng phá rối bầu không khí yên ẳng này.

Cao Phong oai nghiêm ngôi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh, trên tay cầm một cái cắt móng tay, nhẹ nhàng sửa lại móng.

Đám người Cao Thành Sâm đứng phía sau lưng Cao Phong, không nói một câu, cứ đứng yên đấy chờ đợi.

“Thằng ngãi ngông cuồng, lát nữa thôi sẽ khiến anh phải khóc tu tu.”

Phạm Hồng Quân cười lạnh một cái.

“Cái miệng chó này của cậu, ông đây thực sự muốn để cậu sủa đến bế giọng luôn!”

Cao Thành Sâm lớn tiếng nói, tiến lên phía trước.

“Không có chuyện gì đâu, đây là câu chửi thứ tám của cậu ta.

“Chửi bao nhiêu, lát nữa trả lại cậu ta bấy nhiêu.”

Cao Phong chẳng quan tâm, xua tay.

Dưới tầm mắt của anh lúc này, anh chẳng thèm đặt người như Phạm Hồng Quân vào trong mắt, càng không vướng bận trong lòng.

“Ha ha, ông đây cứ chửi mắng anh đấy, bây giờ là câu thứ chín rồi đúng chứ, để tôi xem mấy người có thể làm gì được ông đây.”

“Có chút tài mọn mà không tự biết mình là ai, anh có giỏi đến đâu đi chăng nữa, có thể đánh nổi 300 anh em phía sau ông đây không hả?”

Phạm Hồng Quân bĩu môi.

“Đừng nói nữa”

Ngô Đông Sơn lên tiếng ngăn lại, lúc ấy Phạm Hồng Quân mới chịu ngậm miệng lại, đương nhiên là vẫn giữ vẻ mặt khinh thường nhìn đám Cao Phong.

Hai phút sau, tiếng động cơ ầm ầm của ô tô truyền đến từ phía xa.

Giữa bầu không khí yên ẳng lúc này lại vô cùng chói tai.

Tinh thân Ngô Đông Sơn chấn động, vội vã nhìn về phía có âm thanh đó.

Chỉ thấy đoàn người từ xa, nhanh chóng tách đôi ra thành một lối đi, một chiếc Maybach châm chậm đi tới chỗ bọn họ.

Trong nháy mắt nhìn thấy biển số xe, Ngô Đông Sơn gấp gáp đi lên phía trước, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Ha ha hai! Thằng nhãi kia, bây giờ anh quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp đó!”

“Thây của anh Sơn đến rồi, nếu như anh mà quỳ chậm một giây thôi thì ngày hôm nay, đôi chân của anh sẽ không giữ lại được nữa đâu, ha ha ha!”

Phạm Hồng Quân cười ha ha, vẻ mặt trào phúng nhìn Cao Phong.

“Mười câu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi