RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1319

Cao Phong cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thổi móng tay một cái, bắt đầu sửa móng của ngón tay tiếp theo.

Chiếc ô tô từ từ dừng lại, Lý Cương bước xuống xe.

“Thầy!”

Ngô Đông Sơn cung kính chào một tiếng, trực tiếp quỷ một chân xuống, bái đại lễ với Lý Cương.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, sự kính trọng của Ngô Đông Sơn đối với Lý Cương quả thực phát ra từ đáy lòng.

“Ai đánh con bị thương, không biết danh tiếng của Thiết quyền Lý Cương tôi sao?”

Lý Cương nhìn thấy vết máu bên khóe miệng của Ngô Khai Sơn thì giận tím mặt.

Lời ấy cất lên, mọi người xung quanh sợ hãi cực kỳ.

Nhìn thấy chiếc Maybach và thương hiệu của xe ấy, mọi người đã biết thân phận của Lý Cương nhất định không phải người bình thường.

Mà lúc này đây, nghe được lời tự giới thiệu của Lý Cương, rất nhiều người trợn cả mắt lên kinh ngạc.

“Hải! Thế mà lại là Thiết quyền Lý Cương? Đây mới thực sự là cao thủ!”

“Thiết quyền Lý Cương, nghe người ta nói rằng, ông ta được truyền thụ võ thuật chân chính, năm đó kháng chiến, tổng cộng lại thì ông của ông ta đã giết được đến hơn hai trăm tên giặc xâm lược!”

“Ông ta chính là một người giỏi võ thực thụ, không ngờ ông ta lại là thầy của Ngô Đông Sơn!”

“Mấy người không biết đâu, có người nói Lý Cương này được dòng tộc nhà họ Nam Phương chiêu mộ, thân phận cao lắm đấy”

Trong nhất thời, mọi người đứng xung quanh đều biết chuyện, bàn tán sôi nổi không ngớt.

Chỉ dăm ba câu đã biết thân phận của Thiết quyền Lý Cương, ông ta đã coi là người mạnh nhất trong số người đang ở đây.

“Ai làm học trò của tôi bị thương?”

“Tôi không cần biết anh ta là ai, hay có thân phận gì! Ngày hôm nay, tôi phải khiến anh ta trả một cái giá thật lớn!”

Lý Cương chấp hai tay sau lưng, ánh mắt tràn đầy lãnh ý, quét mắt nhìn khắp toàn bộ đám người.

Những đàn em của Ngô Đông Sơn thấy Ngô Đông Sơn quỷ xuống, lại thấy được ánh mắt tràn ngập sát ý của Lý Cương, không dám thất lễ nữa, dồn dập quỳ gối xuống với Lý Cương.

Ngay cả Phạm Hồng Quân cũng gập người thật sâu chào Lý Cương.

Trong nháy mắt một nhóm lớn người xung quanh quỳ gối xuống.

Ban đầu mấy người này còn che mất tầm mắt của Lý Cương khiến ông ta không thấy Cao Phong cũng đang ở đây.

Mà sau khi quỳ xuống một lượt thì ngay lập tức Lý Cương nhìn thấy Cao Phong đang ngồi sửa móng tay.

“Suýt!”

Đột nhiên Lý Cương hít sâu một cái, trợn tròn mắt lên.

Chỗ bị Cao Phong đánh bị thương trước đó bỗng đau đớn như phản xạ có điều kiện.

Ông ta thực sự không ngờ rằng mình đến đây lại đụng phải Cao Phong! Ngắm lại những lời mình vừa nói xong, Lý Cương chỉ cảm thấy phía sau lưng không chịu được mà đổ mồ hôi lạnh.

Sau đó, Lý Cương không quan tâm đến Ngô Đông Sơn nữa, mà bước nhanh chân tới chỗ Cao Phong.

Ánh mắt trông ngóng, vẻ mặt thì vô cùng nghiêm túc.

Ông ta không dám ở trước mặt Cao Phong lộ ra chút xíu không tôn trọng nào.

Nhưng trong mắt mọi người thì lại tưởng rằng Lý Cương đang tức giận, trực tiếp xông tới xử lý Cao Phong.

“Anh Phong, Thiết quyên Lý Cương này không đơn giản, anh đi trước đi”

Dư Văn Cường bước lên một bước, mở lời.

Mấy người Vũ Hoàng Lê cũng lo lắng, đều muốn Cao Phong tránh đi trước.

Ngày đó, khi Cao Phong đi gặp Nam Phương Minh Nghị, chỉ có một mình anh đi, vì vậy mấy người Vũ Hoàng Lê không biết Cao Phong đã từng gặp Lý Cương rồi.

Tuy rằng mấy ngày nay dòng tộc nhà họ Nam Phương luôn tìm cách thiết lập mối quan hệ tốt với tập đoàn Lân Vũ.

Nhưng việc đó phải dựa trên cơ sở đôi bên không có xung đột lợi ích, bây giờ Ngô Đông Sơn bị Cao Phong đánh, dòng tộc nhà họ Nam Phương có thể nhìn được không đây? “Ha ha! Thằng ranh kia! Anh con mẹ nó thực sự giả bộ mãi à!”

Phạm Hồng Quân chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt tràn đầy trào phúng nhìn Cao Phong.

“Đã đến lúc nào rồi mà anh còn ngồi giũa móng tay hả? Muốn cắt móng tay đến thế thì anh xuống gặp Diêm Vương mà cắt tiếp đi!”

Phạm Hồng Quân cười khẩy không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi