RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1401

Miêu Chính Vũ câm trong tay một phần danh sách đối chiến, sau đó đi tới trước đài cao rôi hô lên: “Vòng thi đâu thăng cấp thứ hai, từ hai mươi lăm người tuyển ra mười ba người, bây giờ chính thức bắt đầu!”

“Trận đầu tiên, Cao Phong của Dòng tộc nhà họ Nam Phương đấu với Hứa Vĩnh Hạo của nhà họ Huỳnh!”

Miêu Chính Vũ vừa nói dứt lời, toàn bộ hiện trường đều trở nên vô cùng yên tĩnh, có thế nghe thấy tiếng kim rơi.

Vào giờ phút này, trên mặt rất nhiều người đều xuất hiện vẻ mặt cực kỳ quái lạ.

Mới vừa rồi còn nói cái tên Cao Phong này được may mắn trực tiếp thăng cấp, nhiều người còn ghen ghét.

Kết quả đến vòng thăng cấp thứ hai, vừa vào trận đầu tiên đã đụng phải Hứa Vĩnh Hạo.

Cao Phong đối mặt Hứa Vĩnh Hạo, chẳng phải sẽ bị đánh bại trong hai chiêu sao? Xem ra, cái tên Cao Phong này đã hao phí hết may mắn của bản thân để thăng cấp vào vòng này rồi! Hoàng Phủ Thiên Hồng ngôi trên đài cao, hơi mở mắt nhìn thoáng qua Cao Phong, sau đó lại nhàn nhạt nhắm hai mắt lại.

Mà trong nháy mắt đó, Nam Phương Minh Nghị siết chặt hai nắm tay, trong lòng không nhịn được bắt đầu căng thẳng.

Trong Hội thi võ thuật lân trước.

Hứa Vĩnh Hạo đã xếp hạng thứ chín, thực lực của anh ta thật sự rất kinh khủng! Chẳng lẽ Cao Phong phải dừng bước ở top hai mươi lăm sao? “Ha ha ha! Xem ra vận may của các người đã chấm dứt.”

Hứa Vĩnh Hạo cười ha ha một tiếng, tâm trạng vô cùng vui sướng, hài lòng bước lên lôi đài.

Sắc mặt Cao Phong cũng trở nên lạnh nhạt, anh đứng dậy đi về phía lôi đài.

“Cao Phong! Anh…”

Nam Phương Minh Nguyệt nghĩ cảnh Trần Hải Đào bị đánh đến mức toàn thân đều bị thương nặng, cô ta không nhịn được cảm thấy lo lắng.

“Không sao đâu!”

Cao Phong nhàn nhạt khoát tay.

“Nếu anh đánh không lại, cứ lập tức chủ động nhận thua rồi nhảy xuống lôi đài, tránh cho mình bị thương nặng.”

“Chỉ cần anh nhảy xuống lôi đài và nhận thua, anh ta cũng không dám tiếp tục đuổi theo đánh anh nữa.”

Nam Phương Minh Nguyệt tiến lên một bước, hạ thấp giọng nói bên tai Cao Phong.

“Cô cứ không tin tưởng tôi như vậy sao?”

Khóe miệng Cao Phong thoáng qua một nụ cười trêu ghẹo.

“Vấn đề quan trọng không phải là tôi có tin hay không, mà là thực lực của Hứa Vĩnh Hạo…”

Không đợi Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, Cao Phong đã trực tiếp khoát tay cắt đứt.

“Nếu tôi thắng, cô xoa bóp chân cho tôi.”

Cao Phong nở nụ cười đùa cợt, sau đó cất bước rời đi.

Sắc mặt Nam Phương Minh Nguyệt lập tức trở nên đỏ bừng, cô ta cắn răng ngồi lại vị trí của mình.

“Tôi cũng cho anh một cơ hội.

Bây giờ, anh cầu xin tha thứ và chịu thua, tôi có thế suy nghĩ đến chuyện có tiếp nhận hay không.”

Trên mặt Hứa Vĩnh Hạo đầy nụ cười hài hước, ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn Cao Phong.

Từ đầu đến cuối, trong lòng anh ta chưa bao giờ coi Cao Phong ra gì.

Nghe được những lời nói vô cùng ngông cuồng của Hứa Vĩnh Hạo, mọi người dưới lôi đài lại chẳng hề để ý bao nhiêu.

Hứa Vĩnh Hạo là cao thủ xếp hạng thứ chín ở Hội thi võ thuật lân trước, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Người ta ngông cuồng nhưng người ta có đủ vốn liếng để ngông cuồng! Cao Phong chỉ là một tên dân thường, tuy rằng bây giờ dựa vào Dòng tộc nhà họ Nam Phương, nhưng vẫn chỉ là một kẻ vô danh, không có gì nổi bật mà thôi.

Đối mặt với cao thủ nằm trong top mười của Thành phố Hòa Bình, Cao Phong đáng là cái gì chứ! Nhưng mà Cao Phong chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, khóe miệng cũng thoáng qua vẻ hài hước.

“Vậy tôi cũng cho cậu một cơ hội, bây giờ lập tức quỷ xuống cầu xin tha thứ, tôi sẽ ít đánh cậu hai bạt tai!”

Một lời nói ra, toàn trường đều yên Tĩnh như chết.

Chỉ có vài cơn gió nhẹ thoáng qua hải đảo này, tạo ra một chút tiếng động xào xạc.

Hứa Vĩnh Hạo ngông cuồng, nhưng cái tên Cao Phong này còn cuông hơn Hứa Vĩnh Hạo.

Hứa Vĩnh Hạo chỉ mới nói ra là muốn để Cao Phong cầu xin tha thứ.

Mà Cao Phong vừa há mồm đã để cho Hứa Vĩnh Hạo quỷ xuống trước mặt anh và cầu xin tha thứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi