Chương 1402
Chuyện này…
Anh không đùa chứ? Hay là cái tên Cao Phong này đã điên rồi? “Anh được lắm!”
Sắc mặt Hứa Vĩnh Hạo càng tối tắm và hung ác, anh ta nhìn Cao Phong, giọng điệu tỏa ra một luồng không khí rét lạnh.
Một tên ma cà bông như Cao Phong mà lại dám nói như vậy với anh ta, anh ta đã phán định cho Cao Phong nhận mức tử hình.
“Chẳng lẽ cậu có gì không được sao? Nếu có vấn đề gì thì nên xử lý ngay đi!”
Cao Phong cười nhạt, đáp trả không một chút nể nang.
“Ha ha ha ha!”
Mọi người dưới đài hơi sửng sốt một chút, sau đó đều ha ha cười to.
Sắc mặt Hứa Vĩnh Hạo hết xanh mét lại đến trắng bệch, cổ bị ngột ngạt nên có vẻ to ra.
“Đúng là tự tìm đến cái chết!”
Hứa Vĩnh Hạo quát lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng điều chỉnh hơi thở của mình, để cho mình thoát khỏi trạng thái giận dữ.
Trong lòng Cao Phong âm thầm gật đầu, cái tên Hứa Vĩnh Hạo đúng là có chút thực lực.
Mình cố ý khiêu khích làm đối phương tức giận, khiến anh ta hẳn rối loạn suy nghĩ, nhưng anh ta lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của bản thân như vậy.
“Bắt đầu đi!”
Miêu Chính Vũ đứng trước đài cao năm mét, nhìn về phía hai người và quát lên.
Ông ta vừa mở miệng, hai người Cao Phong cũng không nói thêm gì nữa, sẵn sàng chiến đấu.
Giờ phút này, trên mặt rất nhiều người đều lộ vẻ tò mò, nhìn về phía Cao Phong.
Bọn họ muốn biết, khi Cao Phong đối mặt Hứa Vĩnh Hạo, rốt cuộc anh đã lấy can đảm từ đâu mà dám nói những câu ngông cuồng như vậy? Thực lực của anh thật sự mạnh mẽ như anh đã nói sao? Rốt cuộc anh từ đâu tới? Đến tột cùng là tự vác đá đập vào chân mình hay thật sự có thực lực? Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Hồng vẫn luôn ngồi yên trên đài, không hê nói gì, mà lúc này cũng hơi híp mắt nhìn về phía Cao Phong đang ở trên lôi đài.
Mặc dù trông Cao Phong cũng rất bình thường, nhưng anh đã làm Hoàng Phủ Thiên Hồng cảm thấy hơi tò mò.
Bên này tiếng nói của Miêu Chính Vũ vừa dứt, Hứa Vĩnh Hạo lập tức bày ra một tư thế, ngay cả lịch sự chắp tay chào cũng không thèm làm.
Cao Phong cũng lười làm những thứ lê nghi vô dụng này, cứ như vậy đứng giữa lôi đài với khuôn mặt lạnh nhạt.
Ảnh mắt kia có vẻ bình tĩnh, không thèm để ý đến thứ gì, nhưng thật ra anh đang nhìn chằm chằm vào động tác của Hứa Vĩnh Hạo, suy đoán trước ý đồ và hành động của anh ta.
“Cố lên! Cố lên”
Nam Phương Minh Nguyệt hơi siết chặt nắm tay nhỏ bé, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
Nam Phương Minh Nghị ngồi trên đài cao, trong lòng cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Chị họ! Chị nói xem, Cao Phong…”
Nam Phương Hòa Trạch hơi chân chờ, cuối cùng cũng không nói hết lời.
Anh ta biết thực lực của Cao Phong rất mạnh, nhưng Hứa Vĩnh Hạo lại là cao thủ trong top mười đấy! “Chị không biết! Trước hết cứ quan sát một chút đi!”
“Nếu như anh ta chiến thắng, vậy chúng ta cũng phải nghĩ cách đánh vào vòng kế tiếp.”
Nam Phương Minh Nguyệt căn cần đôi môi đỏ mọng rồi trả lời.Nam Phương Hòa Trạch gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng và buồn bực.
Cao Phong đối đầu với Hứa Vĩnh Hạo, trong lòng anh ta cũng chẳng có bao nhiêu lòng tin.
“Ranh con! Chỉ cần khua môi múa mép là có thể tăng lên thực lực của anh sao?”
Hứa Vĩnh Hạo đột nhiên quát lên một tiếng, bàn chân đạp lấy đà sau đó lập tức ngang nhiên vọt về phía Cao Phong giống như một con báo đang vô mồi vậy.
Người mang theo gió, tiếng gió gào thét.
Hứa Vĩnh Hạo mượn nhờ lực từ bàn chân, mạnh mẽ vọt tới trước, đột nhiên nắm chặt bàn tay phải thành nằm đấm rồi dự định đấm thẳng vào mặt Cao Phong.
Một đấm này mang theo sức mạnh to lớn, tốc độ nhanh, lại cuốn lên tiếng gió gào thét giống như không khí bị xé rách ra vậy.
“Đi chết đi!”
Hứa Vĩnh Hạo cần chặt hàm răng, gân xanh trên cổ nổi rõ lên, anh ta đột nhiên quát lên một tiếng.
Tất cả mọi người ở hiện trưởng đột nhiên trợn tròn hai mắt.