Chương 1414
Sau khi nói xong, Nam Phương Minh Nguyệt lúc này đã dùng chăn bịt kín cái đầu nhỏ.
Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay gối dưới đầu, nhìn lên trần nhà lẳng lặng suy nghĩ.
Ban ngày nhìn nhiều cảnh đối chiến như vậy, Cao Phong cũng muốn phân tích một chút thực lực của những người kia, thuận tiện nhớ thoáng qua kỹ xảo đối chiến của họ, làm hồi tưởng của mình thêm sâu sắc một chút.
Đêm, dần dần vào khuya.
Bán đảo Hải Đông dựa vào nguồn điện được cung cấp từ năng lượng mặt trời cùng bình äc-quy, giờ phút này vì nhằm tiết kiệm lượng điện, cũng đóng hết tất cả đèn.
Nhìn từ trên không, toàn bộ bán đảo Hải Đông đều lâm vào một mảnh tối tăm, càng thêm yên tĩnh im ắng.
Giống như con thú dữ trong đêm tối, chiếm lấy trung tâm của hải vực, tản ra sự nguy hiểm thấm vào người.
Nham thạch nằm ven hải đảo, không ngừng bị sóng biển cọ rửa, phát ra từng đợt tiếng động sóng nước vỗ vào đá.
Lướt qua vùng biển trùng điệp, vân là thành phố Hòa Bình đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Thành phố Hòa Bình cùng bán đảo Hải Đông, dường như giống hai thế giới bất động, bị biển cả ngăn cách triệt để.
Bán đảo Hải Đông lấy võ vi tôn, mà thành phố Hòa Bình lại là xa hoa truy lạc, ngợp trong vàng son.
Mỗi người đều có sự theo đuổi của riêng mình, lĩnh vực khác nhau thì yêu câu cũng không giống nhau.
Lúc này, bên trong trang viên của họ Hướng ở khu Đông Thanh, thành phố Hòa Bình.
Trong sân có bốn mươi đại hán vóc dáng vạm vỡ đang đứng.
Những tráng hán này ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, toàn thân cao thấp tản ra khi thế ác liệt.
Từng khối cơ bắp cường tráng kia gồ lên, đẩy quần áo nhô cao, ẩn chứa sức mạnh cực kỳ lớn.
Giờ phút này, những người nọ không nói một lời, đều lặng im đứng thẳng.
Bỗng nhiên, một gã thanh niên có dáng người cường tráng cất bước đi vào phía trong sân.
Thanh niên này mặc đồ đen, thân trên là chiếc áo thun ba lỗ màu đen, quần áo hơi nhỏ, phô ra đường nét cơ bắp, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Ánh mắt của cậu thanh niên bình tĩnh, nhưng phía dưới sự bình tĩnh ấy lại cất giấu ngạo nghề vô tận.
Dường như cả một vùng trời này, đều không được anh ta để vào mắt.
“Cậu chủ Hạo Nam, người đã chuẩn bị xong rồi.”
“Bốn mươi ngươi này, toàn bộ đều là siêu cấp cao thủ xuất hiện bên trong đấu trường quyền anh dưới mặt đất sắp tới của thành phố Hòa Bình.”
“Thực lực mỗi người đều cực kỳ cường đại, chính là có thể sánh với võ giả tầng giữa của gia tộc chúng ta, không thua kém bao nhiêu.”
Lúc này có một cụ già tiến lên, chắp tay báo cáo với chàng thanh niên.
Hướng Hạo Nam khẽ gật đầu, quét mắt nhìn mọi người, sau đó cất bước đi vào một gian luyện võ trường được chế tạo riêng biệt bên cạnh.
Ông cụ khoát tay áo với bốn mươi người kia, sau đó liên khom người đứng sang một bên.
Thò tay lấy ra một máy tính giờ, nhấn xuống phím bắt đầu.
Cảnh tượng bên trong, ông đã không dám nhìn tới nữa rồi.
‘Am”
Cánh cửa luyện võ trường bị người một tay đóng lại, nếu có chuyện gì xảy ra ở trong, người phía ngoài căn bản không cách nào chứng kiến.
“Ầm! Phù phù!”
“À”
Rất nhanh, bên trong đã truyền đến từng đợt âm thanh mạnh mẽ chấn động, còn kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết.
“Đến đây đi! Ai không ra tay hết toàn lực, thì kẻ đó chính là muốn chết!”
Thanh âm kiệt ngao bất tuân kia của Hướng Hạo Nam truyền đến, làm cho tỉnh thân người ta run rẩy dữ dội.
“Bịch! Bịch! Phù phù! Bịch thình thình!”
Ngay sau đó, lại là từng đợt tiếng vang đồn dập mà nặng nề chấn động.
“Bịch! Rầm!”
Bỗng nhiên, lớp kính của luyện võ trường vỡ tan, một gã tráng hán bị một quyền của người nào đó đánh bật ra ngoài.
Từng mảnh miểng thủy tinh vỡ vụn, hung hăng đâm vào trên người tráng hán này, lập tức máu tươi đầm đìa liên xuất hiện.