“Xe... Cho tôi mượn xe đi một lúc, tôi phải ra ngoài có chút việc.” Kim Tuyết Ngọc lý lẽ hùng hồn nói.
“Đã muộn như thế, con còn muốn ra ngoài làm gì? Mẹ không cho con đi, hơn nữa, ngay cả bằng lái xe, con còn chưa có, lái xe gì chứ?”
Không đợi Cao Phong trả lời, Kiều Thu Vân đã trực tiếp từ chối yêu cầu này.
Đêm hôm khuya khoắt, Kim Tuyết Ngọc là con gái lại đi ra ngoài, làm sao bà ấy có thể yên tâm cho được.
“Ôi dào, đã lâu lắm rồi, con chưa được gặp bạn học của mình, đều là mấy người bạn học cũ của con thôi, trước kia mấy người đó đã từng đến nhà chúng ta chơi, mẹ yên tâm đi!” Kim Tuyết Ngọc bắt đầu làm nũng với Kiều Thu Vân.
"Không được!” Kiều Thu Vân vẫn từ chối, căn bản không để ý đến Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Ngọc bĩu môi, sau đó lại kéo cánh tay của Kim Tuyết Mai: “Chị gái yêu quý của em, chị nói giúp em một câu đi, em muốn đi gặp Lâm Đan Phượng, chính là cô bạn học trước kia em đã từng dẫn chị đi gặp rồi đó.”
Kim Tuyết Mai có chút bất đắc dĩ, cô thật sự không chịu được Kim Tuyết Ngọc làm nũng.
Thế nhưng lúc này để Kim Tuyết Ngọc ra ngoài, cô quả thật không yên tâm.
"Hay là như thế này đi, để Cao Phong đi cùng em, đúng lúc em không biết lái xe, anh ấy có thể đưa em đến đó” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên lên tiếng.
"Không được!"
"Anh không có thời gian!”
Kim Tuyết Ngọc và Cao Phong đều đồng thời lên tiếng trả lời, thái độ của hai người vô cùng kiên quyết.
Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai cảm thấy rất bất đắc dĩ, hai người này kết oán thù lớn như thế rồi à?
"Không được! Nếu như em muốn đi, nhất định phải để Cao Phong đi theo!” Thái độ của Kim Tuyết Mai cũng rất kiên quyết.
Kim Tuyết Ngọc cắn chặt răng, sau cùng cô ta lựa chọn im lặng, cô ta đã hạ quyết tâm, nếu như Cao Phong thật sự đi theo chính mình, cô ta nhất định sẽ chế giễu Cao Phong.
"Nhưng anh thật sự không có thời gian.” Cao Phong sờ lên chóp mũi, có chút không biết nên làm như thế nào trả lời.
"Như thế không được, anh đã nhìn thấy Tuyết Ngọc tắm rửa, chẳng lẽ anh không nên đi bảo vệ an toàn cho Tuyết Ngọc, xem như là đền bù một phần tổn thất à?” Kim Tuyết Mai oán trách nhìn Cao Phong.
Cao Phong thua trận ngay tại chỗ, Kim Tuyết Mai nói như thế, chính mình thật sự không có cách nào phản bác.
"Được rồi, nếu chị con đã nói như thế, mẹ sẽ đồng ý cho con ra ngoài, nhưng nhất định phải để Cao Phong đi theo, bảo vệ an toàn cho con, chuyện này không thể thương lượng.”
"Dù sao thì hai đứa các con đều cần phải dùng xe đúng không? Tuyết Ngọc cũng chưa có bằng lái xe nữa.”
Lần này Kim Tuyết Ngọc và Cao Phong đều không nói tiếp nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Cao Phong thở dài một tiếng, đồng thời nhắn tin cho Lâm Vạn Quân, để ông ta xử lý trước chuyện của khu quy hoạch Thành Bắc.
Nói tới nói lui, dù sao Kim Tuyết Ngọc này cũng là em gái của Kim Tuyết Mai, đêm hôm khuya khoắt, để một mình cô ta đến quán bar, trong lòng Cao Phong quả thật không yên tâm.
Dưới lầu, Kim Tuyết Ngọc lên xe của Cao Phong, lúc này cô ta vẫn còn hơi tức giận bất bình.
“Cao Phong, cho dù anh có nói gì, tôi đều không tin, anh chính là cố ý."
"Anh chính là thấy vóc dáng của tôi đẹp, cho nên mới nhìn lén tôi tắm rửa, anh làm như thế, có xứng đáng với chị gái của tôi không?”
Cao Phong khẽ lắc đầu, căn bản không muốn dây dưa về đề tài này với Kim Tuyết Ngọc, trực tiếp lái xe đi về phía trước.
Nhìn thái độ này của Cao Phong, trong lòng Kim Tuyết Ngọc càng thêm khó chịu.
"Cao Phong, anh đừng tưởng rằng mình trúng được mấy tỷ thì có thể muốn làm gì thì làm, tôi nói cho anh biết, trên thế giới này còn có nhiều người giàu hơn anh, rất nhiều người!”
Nói đến đây, Kim Tuyết Ngọc gần như gầm lên.
Nhưng Cao Phong vẫn không dự định để ý đến cô ta, hoàn toàn xem như gió thoảng bên
Thậm chí anh còn mở nhạc lên, chọn một ca khúc với giai điệu nhẹ nhàng.
Kim Tuyết Ngọc hoàn toàn thua trận, cô ta cảm thấy mình đang đàn gảy tai trâu!
Chẳng qua cô ta nghĩ lại, cảm thấy mình dẫn theo Cao Phong ra ngoài, quả thật là thông minh.
Không phải Cao Phong cậy có mấy tỷ tiền trúng thưởng, cho nên mới dám ở trước mặt cô ta cao ngạo như thế à
Như vậy buổi tối hôm nay, đúng lúc để Cao Phong gặp mặt mấy người bạn học của cô ta, gia đình của mấy người bạn học kia, không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Ít nhất mười Cao Phong cũng không thể sánh được với bọn họ.
Mấy tỷ? Còn chẳng bằng tiền tiêu một tháng của gia đình bọn họ.
“Ha ha.” Nghĩ đến đây, Kim Tuyết Ngọc vui vẻ, thảnh thơi ngồi ở ghế đằng sau.
Cao Phong, anh có biết đường đến quán bar Long Phi không? Anh không cần định vị à?" Kim Tuyết Ngọc liếc thoáng qua Cao Phong.
"Anh từng theo chân bạn đến đó” Cao Phong lạnh nhạt giải thích.
Làm sao anh có thể không biết được, lúc trước Trương Hàn và Hạ Vy thiết kế, muốn chuốc say Kim Tuyết Mai và Cao Phong, khi đó Vũ Hoàng Minh cũng có mặt đấy, chính là ở quán bar Long Phi này.
Chẳng qua hiện tại, Trương Hàn đã bị đuổi ra khỏi bất động sản Phong Mai, còn Vũ Hoàng Minh và tập đoàn Vũ Vương cũng rời khỏi thành phố Hà Nội này.
Cao Phong không biết, đến sau cùng, liệu thành phố Hà Nội này có bị chính mình nằm trong tay hay không.
Nhưng anh biết, trên con đường đi lên của anh, ai dám làm đá cản đường, anh sẽ nghiền nát kẻ đó thành bột.
“Hừ!” Kim Tuyết Ngọc ngây người, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Cô ta không nghĩ đến, Cao Phong thế mà đã từng đến một nơi cao cấp như quán bar Long Phi, anh trả nổi chi phí ư.
Sau đó trên đường đi, hai người đều không nói chuyện, xe nhanh chóng đi đến quán bar Long Phi.
Lúc này, quán bar Long Phi đã nghênh đón cuộc sống cao điểm về đêm.
Trước cửa quán bar, người đến người đi, cho dù hiệu quả cách âm ở nơi này khá tốt, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh sôi động ở bên trong
Ngoài cửa là đèn màu rực rỡ về đêm, bên trong càng là bầu không khí sôi động.
Sau khi Cao Phong và Kim Tuyết Ngọc xuống xe, lập tức nhìn thấy Lâm Đan Phượng đứng ở cửa ra vào, không ngừng ngó trái ngó phải để chờ người.
"Tuyết Ngọc, bên này!” Sau khi nhìn thấy Kim Tuyết Ngọc, Lâm Đan Phượng vội vàng chào hỏi.
Cô ta đứng ở đây, chính là để chờ Kim Tuyết Ngọc.
Kim Tuyết Ngọc đi thẳng đến đó, căn bản không có ý định chờ Cao Phong.
Cao Phong không quan tâm, dù sao tối hôm nay, anh chỉ phụ trách an toàn của Kim Tuyết Ngọc, chỉ cần Kim Tuyết Ngọc không xảy ra chuyện gì là được.
"Ô, anh rể cậu cũng đến đây à?" Lâm Đan Phượng nhìn thấy Cao Phong, thế mà trong mắt lại lóe lên mừng rỡ.
"Hừ, anh ta chính là tài xế của tớ mà thôi, tớ không có người anh rể vô dụng như thế." Kim Tuyết Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Lâm Đan Phượng nghe xong, lúng túng nở một nụ cười, sau đó dẫn theo hai người vào trong.
"Lê Trọng Việt nghe nói chúng ta trở về, nói gì mà muốn nhanh chóng tụ tập một bữa với chúng ta.”
"Buổi tối hôm nay chỉ là một buổi tụ họp nhỏ, hôm nào anh ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, để cả lớp chúng ta đều đến đây.”
"Nói là muốn mở tiệc chào đón hoa khôi Kim Tuyết Ngọc của trường chúng ta về nước!"
Lâm Đan Phượng vừa dẫn hai người vào bên trong, vừa giải thích bên tai Kim Tuyết Ngọc.
"Hoa khôi gì chứ, Đan Phượng, cậu đừng trêu tớ nữa.” Sắc mặt Kim Tuyết Ngọc đỏ lên.
Quán bar Long Phi vẫn náo nhiệt như trước, âm nhạc sôi động không ngừng vang lên, trong sàn nhảy, nam nữ không ngừng lắc lư theo giai điệu.
Trong lòng Cao Phong có phần cảm thán, lần trước anh đến nơi này, tập đoàn Vũ Vương vẫn là xí nghiệp nổi danh của thành phố Hà Nội.
Lúc này mới mấy ngày trôi qua, tập đoàn Vũ Vương đã trở thành quá khứ, hoàn toàn bị đánh bay, rời khỏi giới kinh doanh của thành phố Hà Nội.