"Lê Trọng Việt, tôi dẫn Tuyết Ngọc đến cho anh rồi này!" Lâm Đan Phượng dẫn hai người đi đến một chiếc ghế dài, nói với một người thanh niên.
Lúc này trên ghế dài đã có mấy nam nữ đang ngồi đó.
Người thanh niên tên là Lê Trọng Việt, vừa nhìn là biết gia cảnh không đơn giản.
Quần áo trên người anh ta đều là hàng hiệu, trên cổ tay là chiếc đồng hồ của thương hiệu Vacheron Constantin 8518, sáng lấp lánh trên cổ tay anh ta.
Chỉ một chiếc đồng hồ đeo tay thôi đã có giá năm, sáu trăm triệu.
“Ôi, Tuyết Ngọc đến rồi à, nhanh ngồi xuống đi!” Mấy người nam nữ lập tức đứng lên, chào hỏi Kim Tuyết Ngọc.
Trên mặt Lê Trọng Việt mang theo nụ cười mừng rỡ, muốn nắm lấy tay Kim Tuyết Ngọc, nhưng suy nghĩ một lúc lại rụt về.
"Tuyết Ngọc, hai năm rồi, chúng ta chưa gặp mặt nhau, trước kia đi học, ở trong lớp, mấy người chúng ta có quan hệ tốt nhất, cho nên trước khi họp lớp, chúng ta mở một buổi tụ hội nhỏ, cậu không ngại chứ, ha ha!”
Một cô gái với phong cách tương đối bạo cười nói.
"Thôi đi, Từ Thanh Nga, cậu đừng có trêu chọc tớ nữa, tớ còn chưa hiểu cậu ư, cậu nói như thế, chính là muốn trước khi rót rượu cho tớ, sớm tìm lý do để chặn tớ lại, không cho tớ từ chối, đúng không?” Kim Tuyết Ngọc nhếch miệng cười nói.
Mọi người vừa nói cười vui vẻ, vừa quan tâm sắp xếp chỗ ngồi cho Kim Tuyết Ngọc.
Cao Phong nhìn ra được, mấy người này thật sự có quan hệ khá tốt với Kim Tuyết Ngọc.
Lê Trọng Việt kia cũng không có ý tứ xem thường người khác, tình cảm trong mắt anh ta dành cho Kim Tuyết Ngọc, nhìn có vẻ như thật lòng.
"Ô, người này là ai thế?” Bỗng nhiên, một cô gái tóc dài nghi hoặc nhìn Cao Phong.
Mấy người khác cũng nhìn về phía Cao Phong, bọn họ không biết Cao Phong đứng bên chỗ ghế dài của bọn họ làm gì.
Mọi người không biết anh, anh đứng ở đó làm gì?
Nhìn không giống với nhân viên phục vụ cho lắm, trên người anh cũng không mặc đồng phục của nhân viên phục vụ.
"Tôi đi cùng với Tuyết Ngọc đến đây.” Cao Phong lạnh nhạt tự giới thiệu mình.
Những người này đều là bạn của Kim Tuyết Ngọc, cho nên ở trước mặt bọn họ, Cao Phong sẽ không tỏ ra thái độ cao ngạo gì.
Ít nhất vẫn giữ mặt mũi cho cô em vợ này.
Chỉ là, sau khi Cao Phong nói ra những lời này, trong nháy mắt, người trên ghế dài đều rơi vào trạng thái an tĩnh.
Kim Tuyết Ngọc nhíu mày, cô ta muốn nói gì đó, nhưng khóe miệng cô ta giật giật, sau cùng không nói gì.
Cao Phong không nói sai, anh quả thật đi theo cô ta đến đây, cô ta cũng không thể không thừa nhận!
Sau đó, ánh mắt của những người ngồi trên ghế dài đều vô thức nhìn về phía Lê Trọng Việt.
Quả nhiên, lúc này, sắc mặt của Lê Trọng Việt rất khó coi, anh ta hơi dùng sức cầm ly rượu trong tay.
Tất cả mọi người đều biết chuyện Lê Trọng Việt thích Kim Tuyết Ngọc, không chút nào khoa trương khi nói rằng, Lê Trọng Việt đã theo đuổi Kim Tuyết Ngọc sắp được bốn năm rồi.
Kết quả hai năm không gặp, thật vất vả mới được gặp mặt một lần, Kim Tuyết Ngọc thế mà lại đem đến một bất ngờ lớn như vậy với Lê Trọng Việt!
Cô ta dẫn theo một người đàn ông đến đây?
Việc này còn cần phải suy nghĩ nữa sao, đây tuyệt đối là bạn trai của Kim Tuyết Ngọc, nếu không đúng, sao Kim Tuyết Ngọc lại dẫn theo Cao Phong đến đây?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm thấy lúng túng.
Vốn dĩ chỉ nghĩ hai năm không gặp, buổi tối hôm nay, nhân cơ hội này tác hợp cho hai người Lê Trọng Việt và Kim Tuyết Ngọc.
Con mẹ nó, bây giờ thì hay rồi, thế mà Kim Tuyết Ngọc đã có bạn trai?
Trong lòng Lê Trọng Việt càng cảm thấy uất ức, cảm thấy mặt mình giống như bị người ta tát vậy, rất đau rát.
Lâm Đan Phượng ngẩn người, sau đó chớp mắt một cái, lúc này cô ta mới hiểu rõ.
Cho nên cô ta vội vàng nói: “Để tôi giới thiệu qua với mọi người, đây là Cao Phong, anh ấy là anh rể của Tuyết Ngọc.”
"Đã muộn như vậy, một mình Tuyết Ngọc đi ra ngoài, người trong nhà cô ấy không yên tâm, cho nên để Cao Phong đi theo cùng!”
Lâm Đan Phượng vừa nói xong, Lê Trọng Việt lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong.
Trong nháy mắt, những người khác cũng nhìn về phía Cao Phong, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm.
"Ô, thì ra là anh Phong, anh Phong nhanh ngồi xuống đi, sao lại đứng đấy!” Trong nháy mắt, sắc mặt của Lê Trọng Việt đã thay đổi, so với dáng vẻ âm trầm lúc trước, giống như là hai người khác nhau vậy
Lúc này trong lòng anh ta, thật đúng là vô cùng thoải mái, rất có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng.
Cao Phong này không phải là bạn trai của Kim Tuyết Ngọc, mà chính là anh rể của cô ta, như vậy anh ta cần gì phải bực bội.
Đồng thời sau này, nếu như anh ta và Kim Tuyết Ngọc có thể ở bên nhau, vậy có thể xem như là người một nhà, bản thân anh ta cũng phải gọi Cao Phong một tiếng anh rể.
Nhân cơ hội này, sao Lê Trọng Việt lại không lấy lòng Cao Phong?
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên vui vẻ, tất cả đều nhiệt tình mời Cao Phong ngồi xuống, nhiệt tình đến mức không còn dáng vẻ gì.
“Hừ, anh ta còn lâu mới là anh rể của tớ, sao anh rể của tớ có thể là người vô dụng như vậy.”
Kim Tuyết Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lúc này, không ai chú ý đến cô ta.
Cao Phong cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo gì, vừa khẽ cười, vừa ngồi ở một bên ghế dài.
“Anh Phong, sao anh lại ngồi đấy chứ, buổi tối hôm nay, anh, anh Lê, còn có Tuyết Ngọc nữa, ba người là nhân vật chính của hôm nay! Nào, chúng ta uống rượu thôi!”
Một người thanh niên rất tinh mắt, nhanh chóng lôi kéo Cao Phong.
"Tôi không uống, mọi người uống vui vẻ, một lát nữa tôi còn phải lái xe.” Cao Phong khéo léo từ chối.
"Chuyện này.” Người thanh niên không tiện nói gì, dù sao sau khi uống rượu lại lái xe, quả thật không an toàn!
"Không sao đâu anh Phong, một lát nữa tôi sẽ gọi người đến đưa anh về, anh cứ thoải mái uống đi, buổi tối hôm nay, tôi mời khách!” Lê Trọng Việt rộng rãi nói.
"Thật sự không được, tôi còn có việc cần phải về.” Cao Phong lại một lần nữa từ chối.
Tuy nói tửu lượng của anh không kém, nhưng tối hôm nay, anh thật sự không có tâm tư uống rượu.
Hiện tại anh chỉ muốn đưa Kim Tuyết Ngọc về nhà an toàn, việc này quan trọng hơn tất cả.
"Cao Phong, có phải là anh không biết uống rượu, cho nên mới nói như thế?”
"Là đàn ông, nhất định phải biết uống rượu” Từ Thanh Nga nửa đùa nửa thật nói.
Mọi người cười vang, bọn họ đều biết Từ Thanh Nga đang nói đùa.
“Hừ, vốn dĩ anh ta đâu phải đàn ông!” Đúng lúc này, Kim Tuyết Ngọc bỗng nhiên khó chịu nói một câu.
Cô ta cảm thấy, Cao Phong quá không nể mặt mình rồi.
Bạn bè của cô ta đều ngồi đây, bọn họ mời anh uống rượu, anh lại không uống, đây là ý gì?
Tôi dẫn anh đến đây, đâu phải để anh làm mất mặt tôi?
Người khác mời rượu anh, anh lại không uống, sao anh kiêu ngạo như thế?
Anh thật sự cho rằng mình trúng thưởng mấy tỷ là có thể không coi ai ra gì ư?
Sau khi Kim Tuyết Ngọc nói câu này, mọi người đều sững sờ, có phần nghi hoặc nhìn về phía Cao Phong.
Sao bọn họ lại cảm thấy, hình như Kim Tuyết Ngọc rất ghét Cao Phong, thậm chí còn có loại cảm giác như nhìn kẻ thù?
Chuyện này không đúng cho lắm, chẳng phải Cao Phong là anh rể của Kim Tuyết Ngọc ư?
Trong lòng mọi người không ngừng suy nghĩ, Từ Thanh Nga chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến một việc.
Trước kia, lúc Kim Tuyết Ngọc còn chưa đi du học, cô ta đã từng nhắc đến Cao Phong với Từ Thanh Nga, nói Cao Phong là người ở rể, cả ngày ăn bám nhà cô ta.
Ngoại trừ ngồi ăn rồi chờ chết, những chuyện khác, anh đều không làm, cũng không biết làm.
Chỉ là hai năm trôi qua, Từ Thanh Nga đã sớm quên mất chuyện đó, lúc này nhìn thấy thái độ của Kim Tuyết Ngọc đối với Cao Phong, Từ Thanh Nga mới nhớ đến chuyện lúc trước.
"Tôi nhớ ra rồi, Cao Phong này, Kim Tuyết Ngọc đã đừng nói với chúng ta, anh ta chính là người anh rể vô dụng kia.” Từ Thanh Nga nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
Người này nghe xong, trừng to mắt, sau đó cũng nhớ đến chuyện này.
Chỉ hơn mười giây, mọi người đã truyền tai nhau.
Lê Trọng Việt đã từng nghe qua chuyện này, khi đó đối với Cao Phong, anh ta còn tỏ ra khinh thường.
Bọn họ không nghĩ đến, hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy Cao Phong.
Lúc này, ánh mắt của bọn họ nhìn Cao Phong đã thay đổi, chẳng những không còn nhiệt tình như trước, ngược lại còn mang theo khinh thường.