Đối với Cao Phong, thái độ của bọn họ tốt như vậy, chẳng qua do Cao Phong là anh rể của Kim Tuyết Ngọc mà thôi.
Nếu không, ai biết Cao Phong anh là ai chứ?
Bây giờ, ngay cả chính Kim Tuyết Ngọc đều không muốn cho Cao Phong sắc mặt tốt, người khác còn coi trọng Cao Phong ư?
Đồng thời, sau khi biết Cao Phong là một người đàn ông ăn bám, tuy mọi người không nói ra khỏi miệng, nhưng trong lòng càng thêm xem thường anh.
Nhất là người thanh niên vừa mới khuyên Cao Phong uống rượu kia, anh ta cũng muốn được ăn bám, nhưng không người phụ nữ nào cho anh ta ăn bám!
Vì thế, đối với Cao Phong, ngoại trừ xem thường, trong lòng anh ta còn rất ghen ghét Cao Phong.
"Được rồi, Cao Phong à, anh phải biết một điều, có thể được ngồi uống rượu chung với anh Lê, cơ hội này, thật đúng là không nhiều!”
"Hôm nay chúng tôi nhờ phúc của Tuyết Ngọc, cho nên mới có thể cùng ngồi uống rượu chung với anh Lê, ngày thường, làm sao có cơ hội này.”
Người thanh niên kia dừng lại một lúc, sau đó lên tiếng phá vỡ bầu không khí an tĩnh.
Không thể không nói, sắc mặt của người thanh niên này thay đổi thật đúng là nhanh hơn cả người yêu cũ trở mặt, chỉ trong chớp mắt, cách xưng hô đối với Cao Phong đã từ anh Phong thành gọi thẳng tên.
"Đúng thế, những lời mà Lâm Thiên Hùng vừa nói, đều là lời nói thật, ngày thường, chúng tôi đâu có cơ hội này!”
"Vì thế mới nói, có cơ hội bày ra trước mặt, nhất định phải quý trọng gấp đôi, có một số người, thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu.”
"Tôi nói này, ngay cả anh Lê mời rượu cũng dám không uống, thật là... Ngu ngốc!”
Mấy người bạn học ở xung quanh Kim Tuyết Ngọc đều không nhịn được, lập tức phụ họa theo lời nói của Lâm Thiên Hùng.
Nhất là mấy cô gái như Từ Thanh Nga, bọn họ vừa nói vừa quan sát Kim Tuyết Ngọc.
Khi nhìn thấy Kim Tuyết Ngọc không có dáng vẻ tức giận gì, bọn họ càng thêm to gan hơn.
Hiện tại, Kim Tuyết Ngọc thật sự không tức giận, ngược lại, trong lòng cô ta còn cảm thấy thoải mái.
Nghe thấy mọi người xung quanh chế giễu, trào phúng Cao Phong, trong nháy mắt, cô ta cảm thấy trong lòng mình vô cùng sung sướng.
Cao Phong à, không phải anh rất chảnh ư, không phải anh trúng thưởng mấy tỷ đó sao, không phải anh kiêu ngạo lắm à, anh tiếp tục kiêu ngạo cho tôi xem nào!
Tôi không có cách nào đối phó với anh, nhưng những người bạn học này của tôi, có ai không mạnh hơn anh chứ?
Ít nhất bọn họ không phải là kẻ ở rể, đi đến nhà người khác ăn bám như Cao Phong anh!
Đối mặt với sự trào phúng của mọi người, Cao Phong chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
Lấy tuổi tác và tính cách hiện tại của anh, ở trong mắt anh, đám người Lê Trọng Việt này, chẳng qua chỉ là một đám nhóc con mà thôi.
Làm sao anh có thể đi chấp nhặt với một đám trẻ con được. Chỉ cần bọn họ không chạm đến điểm mấu chốt của anh, anh hoàn toàn có thể coi như không nghe thấy.
Cũng không thể vì bọn họ nói mấy câu, Cao Phong lập tức gióng trống khua chiêng gọi người đến, đánh cho đám người Lê Trọng Việt một trận, đúng không?
Hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế, Cao Phong không ngây thơ như vậy.
Chẳng qua thái độ không muốn chấp nhặt này của Cao Phong đối với bọn họ, ở trong mắt đám người này lại mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Bọn họ cảm thấy Cao Phong vô cùng yếu đuối, thật đúng là một kẻ phế vật, đi đến nhà người ta ở rể, đối mặt với những lời chế giễu của người khác như thế, vậy mà anh không dám phản kháng một câu nào?
Nói thật lòng, anh quá vô dụng rồi!
Thế nhưng, dường như đám người này tìm được trò vui, không ngừng dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Cao Phong.
Đám thanh niên Lâm Thiên Hùng kia lại càng không ngừng mời rượu Cao Phong, chỉ cần Cao Phong không uống, bọn họ sẽ bắt đầu châm chọc, khiêu khích anh.
Kim Tuyết Ngọc càng nhìn lại càng cảm thấy thoải mái, cô ta chính là muốn để cho đám người Lâm Thiên Hùng này chèn ép thói kiêu ngạo của Cao Phong.
"Cao Phong, dáng vẻ này của anh, thật đúng là khiến tôi xem thường anh! Đàn ông con trai, đâu thể sợ uống rượu được!”
"Tôi nói cho anh biết, đến quán bar Long Phi này, mỗi người đều phải uống rượu, anh biết tại sao không?"
Lâm Thiên Hùng lại một lần nữa khuyên Cao Phong uống rượu, sau đó dáng vẻ thần bí nói
“Vì sao?” Tuy Cao Phong không cảm thấy hứng thú, nhưng trong nháy mắt, mấy cô gái như Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng đều cảm thấy tò mò.
"Tôi cũng biết chuyện này.” Lê Trọng Việt cười nói.
"Đúng thế, chỉ cần là người thường xuyên đến quán bar Long Phi uống rượu, không ai không biết việc này.”
"Mấy nữ sinh các cô ít đến đây cũng không có gì lạ, còn Cao Phong... Đoán chừng là không có tiền đến, mọi người không biết cũng là chuyện bình thường." Lâm Thiên Hùng vội vàng gật đầu, thuận tiện khoe khoang chính mình thường xuyên đến quán bar Long Phi này để chơi đùa.
"Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói nhanh lên!" Kim Tuyết Ngọc thật sự không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình.
Mấy cô gái khác cũng mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Thiên Hùng.
Lúc này, trong lòng Lâm Thiên Hùng rất thoải mái, anh ta giống như trở thành nhân vật chính ở đây, bắt đầu hắng giọng nói.
"Tại sao khi đến quán bar Long Phi này, nhất định phải uống rượu, đó là vì trong quán bar này, lưu truyền một truyền thuyết." Lâm Thiên Hùng cố ý làm cho mọi người càng thêm hiếu kỳ.
"Rốt cuộc là truyền thuyết gì, anh có nói hay không, nếu không nói, tôi sẽ hỏi người khác.” Từ Thanh Nga không nhịn được, lên tiếng thúc giục.
"Cậu nói thẳng đi.” Lê Trọng Việt lạnh nhạt nói.
"Vâng vâng vâng, anh Lê, em nói luôn đây."
Lâm Thiên Hùng uống một ngụm rượu, sau đó nói: “Trong quán bar Long Phi này có một truyền thuyết liên quan đến ngàn chén không say, chính là trong khoảng thời gian này mới truyền ra."
"Ngàn chén không say?” Mọi người đều sững sờ.
Ngàn chén không say, nghe cách nói này, hình như uống rượu rất giỏi!
"Đúng thế, chính là ngàn chén không say, mọi người nói thử xem, đối với loại rượu Royal Salute này, mọi người có thể uống được bao nhiêu?” Lâm Thiên Hùng đưa tay chỉ về phía một chai rượu ngoại.
“Tôi... Chắc hẳn là uống được nửa chai, quá nửa chai, nhất định sẽ say bí tỉ."
Từ Thanh Nga suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Tôi chỉ uống được nửa ly..." Lâm Đan Phượng có phần thẹn thùng.
"Tôi có thể uống được một chai, sao thế, anh muốn so tài uống rượu với chúng tôi à?" Một người thanh niên khác nói.
Kim Tuyết Ngọc cũng lên tiếng biểu đạt, cô ta có thể uống được hơn nửa chai.
"Nếu để tôi nói, trong số chúng ta, người uống giỏi nhất, chính là anh Lê!” Lâm Thiên Hùng nói.
"Đúng thế, người có tửu lượng tốt nhất chính là anh Lê, dù sao tôi chính là chịu thua.”
"Không chịu thua cũng không được, tửu lượng của anh Lê, không phải chỉ là nói suông.”
"Haizz, mấy người đã đừng uống rượu với anh Lê, cho nên biết tửu lượng của anh Lê, nhưng mấy người lại chưa từng uống với Cao Phong, nói không chừng, Cao Phong chính là cao thủ uống rượu đấy!”
"Ha ha ha, cô đừng nói đùa, tôi xem như đã nhìn ra, Cao Phong căn bản không biết uống rượu, nói không chừng còn bị dị ứng rượu đấy, ha ha ha.”
Không biết thế nào, đề tài lại một lần nữa chuyển về trên người Cao Phong, không tránh được một trận cười vang.
Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Cao Phong hoàn toàn biến thành vật làm nền, thành trò cười trong mắt bọn họ.
Bọn họ cảm thấy Cao Phong không dám uống một giọt rượu nào, lấy ra so sánh với Lê Trọng Việt, thật đúng là chuyện cười.
"Ha ha ha, cho dù là lấy tửu lượng của tôi, loại rượu có nồng độ cao như Royal Salute, tôi cũng chỉ có thể uống được hai chai rưỡi mà thôi." Lê Trọng Việt nở nụ cười, sau đó trả lời một câu.
"Wow, hai chai rưỡi, giỏi thật đấy!”
"Đúng thế, đúng thế, nếu bắt một mình tôi uống hai chai rưỡi, tôi sẽ say đến mức không biết gì.”
Mấy cô gái Từ Thanh Nga đều thốt lên, ngay cả Kim Tuyết Ngọc cũng hơi ngạc nhiên nhìn Lê Trọng Việt.