Chương 1496
Ông đang đợi, đợi hẹn ước ba ngày giữa ông và Cao Phong.
Ông biết, bất cứ lúc nào, cậu Phong cũng sẽ không để ông phải thất vọng.
Có lẽ, cậu Phong sẽ tới trễ, nhưng sẽ vĩnh viễn không vắng mặt! “Lâm Vạn Quân, ông đang lên cơn à? Sao tôi thấy ông cứ chiến tranh lạnh với tôi hoài vậy?”
Cố Minh Tuấn cố nén thứ mùi là lạ trong phòng, tiến lên một bước hỏi.
Sắc mặt Lâm Vạn Quân tái nhợt, bờ môi không ngừng run rẩy, trông rất chi là thê thảm.
“Ông cũng không thế chết được, ông chết rồi thì mấy tỉ kia, ai tiêu thay ông?”
“Đến nước này mà ông còn cứng đầu? Ông cứng đầu cái gì? Mau mau nói tung tích của khoản tiền kia đi, hai người chúng ta chia đều.”
“Quả thực không được, chúng ta chia hai tám, tôi hai ông tám, được không? Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho ông, ông phải suy nghĩ kỹ.”
Cố Minh Tuấn lạnh giọng nói.
Lâm Vạn Quân từ từ ngẩng đầu, nói: “Tao không có tiên ”
Chất giọng khàn đặc, ngay cả lời nói cũng có phần run rẩy.
Mặc dù ông ta biết bày mưu tính kế và có tầm nhìn lâu dài, nhưng đến cuối cùng ông ta vẫn là một người bình thường mà thôi.
“Đi chết mẹ đi!”
Cố Minh Tuấn mất sạch kiên nhẫn trong nháy mắt, đạp một đạp lên người Lâm Vạn Quân, đạp Lâm Vạn Quân đâm thẳng vào tường.
“Loại chó má ông không biết xấu hổ, ông còn cứng đầu cái gì? Còn đang biểu đạt sự trung thành với cậu Phong nhà ông à?”
“Tôi nói lại lần nữa cho ông biết, người chết như đèn tắt, bây giờ thằng đó chẳng làm được gì đâu!”
“Ông biết gì chưa, ngày mai sẽ là ngày cưới của Kim Tuyết Mai? Ha ha ha!”
Cố Minh Tuấn há mồm cười to, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bị.”Cái gì?”
Lâm Vạn Quân đột ngột ngẩng đầu lên.
“Kim Tuyết Mai chẳng phải là vợ của cậu Phong nhà ông sao? Hiện tại không lâu nữa cô ta sắp bị cậu Bằng cưới đi rồi!”
“Không sai, cho dù Cao Kinh Thiên đã chết, cậu Bằng cũng phải cảm cho thăng đó cái sừng, ông tức không?”
Cố Minh Tuấn cười gian manh nói.
“Cậu Phong là anh họ của Cao Bằng, cậu ta làm vậy là đi ngược với luân lý làm người!”
Lâm Vạn Quân trợn to hai mắt, thở hổn hến măng.
Cố Minh Tuấn tiếp tục ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Luân lý làm người? Đúng là chuyện cười giữa ban ngày, xã hội này, nắm đấm của ai to hơn thì người đó muốn làm gì thì làm.”
“Ngược lại đạo đức cao như ông, ông có thể làm thế nào? Sống giữa khuất nhục và tức giận ở cái nơi kín mít có một tấc vuông này? Đáng tiếc, không có sức mạnh đế tức giận, không có chút ý nghĩa gì.”
“Ông chỉ có thể chịu đựng, chỉ có thể nhẫn nhịn những điều này.”
Cố Minh Tuấn nhìn xuống Lâm Vạn Quân từ trên cao, giọng đầy dí dỏm.
Lâm Vạn Quân hít sâu một hơi, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
“Đến hôm nay, ông cũng không cân tôn tại nữa đâu.”
“Hôm nay nếu ông không nói ra tung tích của khoản tiên kia, tôi sẽ giày vò ông đến chết!”
Cố Minh Tuấn vừa cười u ám, vừa lấy ra một cái ví da màu đen từ đẳng sau.
Bên trong ví chứa một số công cụ, còn có vải cây kim bạc các loại.
“Trái lại tôi đặc biệt muốn xem thử, ông có thể chịu nổi hay không.”
Cố Minh Tuấn bước lên phía trước, kéo tay Lâm Vạn Quân lại, sau đó nhanh chóng buông ra.
Tiếp đến Cố Minh Tuấn tỏ ra ghét bỏ mà vẫy vẫy bàn tay, tự đeo một đôi bao tay rồi mới túm tay Lâm Vạn Quân lần nữa.
“Xoạt!”
Ví da mở ra, Cố Minh Tuấn lấy ra một hộp kim bạc, và một chiếc kiêm nhố đỉnh.
“Mày tính làm gì?”
Trong mắt Lâm Vạn Quân ngập tràn sự rùng mình, ông lạnh lùng nhìn Cố Minh Tuấn.
“Hê hê, đây là cực hình tôi học được để giành riêng cho ông, kim châm ngón tay, dùng kìm nhổ đinh rút nắp móng tay, suy nghĩ tới loại hình ảnh đó chút xíu thôi cũng khiến người ta cảm thấy cực kì hưng phấn rồi!”