Chương 1497
Cố Minh Tuấn cứ như kẻ biến thái vậy, cầm một cây kim bạc chuẩn bị đâm tới tấp vào ngón tay của Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân dĩ nhiên không để ông ta được như ý, lập tức bắt đầu dãy dụa.
“Tao đệch mợ mày!”
Cố Minh Tuấn thẹn quá hóa giận, cầm kìm nhổ đinh đập mạnh lên trán Lâm Vạn Quân.
“Âm!”
Chiếc kìm nhổ đinh làm bằng sát đập vỡ trán Lâm Vạn Quân, máu tươi chảy ồ ạt.
Lâm Vạn Quân che đầu, tức giận nhìn Cố Minh Tuấn.
“Ha ha hai Tôi nói rõ, không có sức mạnh để tức giận thì chẳng có chút ý nghĩa gì!”
Cố Minh Tuấn khẽ cần răng, kế tiếp đột nhiên lấy một cây kim thép đâm vào ngón giữa bên phải của Lâm Vạn Quân.
“A”
Lâm Vạn Quân phát ra tiếng hét thảm, ngay sau đó cần chặt hàm răng gồng mình chịu đựng.
Mười ngón tay nối liền tim, loại đau đớn khi bị ghim vào chỗ này rất khó có thể tưởng tượng.
“Đừng gấp, quen với cơn đau thì không sao.”
“Lúc nào gánh hết nổi, nói cho tôi biết tung tích về khoản tiền kia, tôi sẽ đưa ông đi bệnh viện ngay.”
Cố Minh Tuấn cười đểu, cầm kìm nhổ đinh lên, từ từ kẹp lấy nắp móng tay của Lâm Vạn Quân.
Mấy tháng không được sửa sang, móng tay của Lâm Vạn Quân rất dài, Cố Minh Tuấn không cần mất sức cũng dùng kìm nhổ đinh kẹp chính xác.
“Bây giờ tôi sắp sửa rút móng tay ông ra, tôi sẽ làm rất chậm rất chậm, để ông được trải nghiệm thật kĩ quá trình này”
“Ông hãy cảm nhận cho tốt, cái cảm giác nắp móng sắp rời khỏi da thịt.”
Cố Minh Tuấn nói xong lời này thì bắt đầu từ từ dùng sức kéo về phía sau.
Lâm Vạn Quân nhìn chòng chọc Cố Minh Tuấn bằng đôi mắt cứng cỏi, toàn thân không có sức lực gì để phản kháng.
Không cho ăn cơm, không cho uống nước, làm sao có sức.
“Âm!”
Đương lúc ấy, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một âm thanh chấn động, Cố Minh Tuấn bị hù dọa, đôi tay run lên một cái, đột nhiên quay đầu nhìn.
Chỉ thấy trên tấm thép màu bên cánh cửa phòng kia, xuất hiện vết lõm rất lớn do bị va đập.
“Tình huống gì?”
Cố Minh Tuấn cau mày hô to.
“Haa, tới đòi nợ, tới đòi nợ rôi! Ha ha ha ha!”
Bên ngoài còn chưa lên tiếng, Lâm Vạn Quân bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, trông giống như kẻ điên ngoác mồm cười ầm lên
Trong tiếng cười kia, có giải thoát, có kích động, còn có niềm mong đợi đếm không xuể.
“Câm mồm! Chó mái”
Cố Minh Tuấn mắng một câu, lúc này mới chống thân đứng dậy đi ra ngoài.
Đòi nợ cái gì, ông ta vốn dĩ không tin.
Dựa trên thế lực của bọn họ ở thủ đô Hà Nội hiện giờ, có bất kỳ việc gió thổi cỏ lay nào bọn họ cũng sẽ phát hiện đầu tiên.
Cho dù Cao Quang Minh vẫn còn thủ hạ tự do bên ngoài, cũng tuyệt đối không tới chỗ này.
Vì vậy, Cố Minh Tuấn không hề lo lắng dù chỉ một chút.
“Âm!”
Cố Minh Tuấn mới vừa ra đến cửa, còn chưa kịp kéo cửa phòng ra thì một tiếng chấn động nữa lại vang lên.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng kia bị người bên ngoài đạp mạnh văng thẳng đi, sau một tiếng âm cánh cửa đập vào sống mũi của Cố Minh Tuấn, máu mũi chảy ròng ròng.
“Đụ má”
Cố Minh Tuấn dính đòn không ngừng lui về phía sau, há to mồm muốn chửi.
Tại lúc này, một bóng người mặc quần áo đen vội vã bước vào, cho bao vây toàn bộ căn phòng.
Cố Minh Tuấn đột nhiên trợn tròn hai mắt, vô thức nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt có thế nhìn thấy xa xa trong khung cảnh mờ tối bên ngoài, đèn xe của người nọ cũng đã tắt.