RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1499

Những người này giống như con cái ông vậy.

Mà hôm nay, những đứa con này đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía, ông phải vui mừng và yên tâm thế nào mới đủ?”Anh Thành, anh nhìn tay ông Lâm này, mấy cái dụng cụ hành hình này nữa.”

Một chiến sĩ nơi đáy mắt bốc lửa, đôi tay nâng bàn tay của Lâm Vạn Quân.

Cao Kim Thành đầu tiên nhìn một cái, sau đó cần răng, quay đầu lia mắt về phía Cố Minh Tuấn.

“Tôi…

Không phải tôi, không phải tôi…”

Cố Minh Tuấn sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vàng câu xin tha thứ không ngừng.

“Ông Lâm, ngài đợi cháu trước, lát nữa cháu đưa ngài đi bệnh viện”

Cao Kim Thành chuyển lời cho Lâm Vạn Quân xong, rồi đột nhiên quay đầu quát lên: “Đè ông ta lại cho tôi!”

“Vâng!”

Năm sáu gã đàn ông cao to, lập tức tiến lên một bước, mạnh mẽ đè hai chân hai tau của Cố Minh Tuấn xuống đất.

Cao Kim Thành cần những dụng cụ hành hình kia bước đến bên cạnh Cố Minh Tuấn.

Lần trở lại này, mục đích chỉ có sát phạt, sẽ không có chuyện nương tay.

Đối với Cố Minh Tuấn, một dao toi mạng quá thuận lợi cho ông ta, đương nhiên phải cho ông ta nếm mùi trừng phạt.

“Thả tôi, thả tôi, tôi giúp các anh đối phó Cao Bằng, thả tôi đi…

Trong mắt Cố Minh Tuấn tràn đầy sự hèn mọn, ông ta còn hận không thể quỷ xuống mà xin Cao Kim Thành tha thứ.

Mà Cao Kim Thành bây giờ đã không còn hứng thú nghe Cố Minh Tuấn lảm nhảm, bọn họ quay về cả đêm, không phải để nghe kẻ địch xin tha.

Mãnh hổ vẽ núi, nửa bầu trời tất nhiên sẽ nhuốm máu.

“Xi”

Cao Kim Thành đưa chân dâm lên bàn tay của Cố Minh Tuấn, kế đến một cây kim bạc đâm vào giữa ngón tay chỉ trong chớp mắt.

“AI Đau! AI”

Cố Minh Tuấn thoáng chốc phát ra tiếng hét thảm thiết như con lợn bị làm thịt, mà gã đàn ông cao to kia lại dùng miếng vải rách nhét thẳng vào miệng ông ta để chặn họng.

“Ô…

Ông Lâm, tôi sai rồi, ông bảo bọn họ thả tôi ra đi mà”

“Ông đã quên mất hồi trước chúng ta ở nhà họ Cao, còn chơi cờ tướng và thưởng trà với nhau rồi sao, ông không thể giết tôi…”

Cố Minh Tuấn cố nén đau đớn, bắt đầu đánh bài tình cảm với Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân nhếch miệng cười nhạt, từ đầu đến cuối khinh thường việc phải giải thích quá nhiều.

“Chặn miệng ông ta lại.”

Cao Kim Thành cất giọng uy nghiêm nói.

Gã đàn ông cao to kia kéo cà vạt xuống khỏi cổ Cố Minh Tuấn, hung hăng chặn mồm ông ta lại.

Động tác của Cao Kim Thành rất chỉ là thong thả, cứ đâm từng cây kim một vào ngón tay của Cố Minh Tuấn.

Trong suốt quá trình, Cố Minh Tuấn hét thảm thiết mãi không thôi, từng giọt mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ cứ rơi xuống, sắc mặt ngày càng trắng bợt.

Cao Kim Thành lúc này giống hệt như một cỗ máy giết người vô tình, dùng động tác chậm chạp hành hạ Cố Minh Tuấn, không hề nương tay.

Mười ngón tay bị châm đầy kim thép, Cao Kim Thành lại cầm chiếc kiêm nhổ đính lên.

“Ông chắc dùng cái này rat ay với ông Lâm nhỉ.”

“Tôi nhớ, trong phép nhà của nhà họ Cao làm gì có công cụ hành hình này, hay là ông nẵng nặc đòi cộng thêm, ôi ôi…

Ông đúng là loại lòng dạ độc ác!”

Cao Kim Thành vừa cười âm u, vừa kẹp lấy móng tay của Cố Minh Tuấn, sau đó thình lình dùng sức rút ra.

“Ôn”

Cố Minh Tuấn bỗng nhiên trợn to mắt, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến ông ta cắn chặt cà vạt trong miệng.

Ngón tay bị nhố hết móng, máu tươi phun ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi