Chương 1500
Cao Kim Thành cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bắt chước Cố Minh Tuấn rút hết toàn bộ chín móng còn lại.
Không làm như vậy, nỗi hận trong lòng anh ta khó mà lau sạch.
“Kéo ra ngoài, băm thành thịt nát mà chôn.”
Cao Kim Thành làm xong hết những thứ này, khoát tay ra lệnh.
Năm sáu gã đàn ông cao to lập tức nâng Cố Minh Tuấn dậy, kéo ra ngoài như kéo một con chó chết.
“Ông Lâm, ngài chịu khổ.”
Cao Kim Thành cản răng nói.
“Không sao, cậu Phong thế nào?”
Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng khoát tay nói.
“Chúng cháu đã liên lạc với cậu Phong rồi, đang trên đường đến đây, cháu đưa ngài đi bệnh viện chữa trị trước, dọc đường sẽ kể cặn kẽ cho ngài nghe.”
Cao Kim Thành nói xong liên tiến lên đỡ Lâm Vạn Quân.
“Không cân, bây giờ vẫn chưa phải lúc xuất đầu lộ diện.”
Lâm Vạn Quân vừa nói, vừa chụp lấy cây kim bạc trên ngón tay kia, sau đó khẽ cần răng lôi xuống một cái.
“Hai”
Lâm Vạn Quân thở ra một hơi dài, rồi vội vàng nhấc người đứng lên, chỉ huy Cao Kim Thành dời giường đi.
Thoáng chốc, đã cầm được chiếc điện thoại cũ trong tay.
Lâm Vạn Quân trực tiếp tìm được hộp tin nhắn nháp và gửi đi tin nhắn đã được chuẩn bị từ trước.
Nội dung tin nhắn chỉ có một chữ cái, vẽ! Vì một chữ này, Lâm Vạn Quân đã chuẩn bị rất lâu, những người nhận được tin nhắn kia, cũng đợi từ rất lâu.
“Tôi đã từng đồng ý với cậu Phong, chắc chắc vẽ vì cậu ấy mà bảo vệ vùng đất này.”
“Hôm nay, tôi đã tạo ra một con đường lớn khang trang, lặng lẽ chờ cậu Phong nhậm chức!”
Trong con mắt đục ngầu của Lâm Vạn Quân hiện lên từng thân thái, trong nháy mắt ông cứ như được trẻ lại mấy tuổi vậy.
Chỉ có điều, khi nhìn nơi xa xôi đen kịt của bầu trời đêm, trong lòng Lâm Vạn Quân lại dấy lên một sự lo âu.
“Chỉ hy vọng, lần này đừng xảy ra chuyện rắc rối gì nữa”
Lâm Vạn Quân nói xong, trực tiếp theo đám người Cao Kim Thành rời khỏi phòng.
Không thể đợi ở chỗ này, bọn họ nhất định phải tìm một nơi, lấy nó làm nơi hội họp.
Còn rất nhiều chuyện cần bố trí.
Ra tới ngoài cửa, Cố Minh Tuấn đã bị giết chết, có mấy gã đàn ông cao to đang đào hố chuẩn bị chôn ông ta.
Cố Minh Tuấn tính toán kế sách lâu dài, đi theo Cao Bằng làm nhiều chuyện xấu như vậy, rốt cuộc cũng nhận báo ứng.
Mà cái chết của Cố Minh Tuấn này, chỉ là đánh dấu sự trở lại của mãnh hổ, lần giết đầu tiên.
Nhân quả báo ứng, ông trời không bỏ qua cho ai.
Cố Minh Tuấn chết, nhưng đây không phải là kết thúc mà là khởi đầu.
“Ông Lâm, bây giờ chúng ta tiếp tục ám sát, hay là?”
Cao Kim Thành đỡ Lâm Vạn Quân lên xe, cho Lâm Vạn Quân đồ ăn thức uống.
Lâm Vạn Quân nốc hết một chai nước suối, sau đó läc đầu nói: “Không thế, trước hết không thể lộn xộn.”
“Nếu bọn bay đã vào, chắc hẳn đã giải quyết hết tai mắt của Cao Bằng, đây là chuyện tốt.”
“Nhưng mà bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không thể làm việc kiểu lên mặt được, chưa tới thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể bứt dây động rừng.”
“Hơn nữa, mục đích không phải là đập chết Cao Bằng, đối thủ cuối cùng của cậu Phong là nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng”
“Cho nên, con còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Lâm Vạn Quân hơi híp mắt, câm lấy giấy bút ở kế bên, bắt đầu viết gì đó trên giấy.
Hôi đó, cho dù Cao Phong có leo đến đỉnh của thủ đô Hà Nội cũng không có năng lực chống lại nhà họ Cao.
Bởi vì thủ đô Hà Nội có mạnh hơn nữa thì đến cùng vẫn chỉ là một thành phố nhỏ mà thôi.
Mà nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng là rồng nước phát triển nhiều năm như vậy, từ lâu đã là cành lá đan xen khó gỡ, cây cối tươi tốt.