Chương 1523
Giống như sự tra tấn cổ xưa qua các thời đại, gọi là lăng trì.
Cái gọi là lăng trì chính là cứa hàng nghìn nhát dao vào người.
Cao Phong không biết mình sẽ chém bao nhiêu nhát dao, Cao Bằng chịu được bao nhiêu nhát dao, nhưng hôm nay hẳn phải lấy máu của mình để trả nợ, nợ bao nhiêu trả bấy nhiêu.
“Nhát này trả lại cho chú Lâm! Chú Lâm đã cứu mạng anh, nhưng anh lại đối xử vô ơn với chú ấy!”
“Xoạt!”
Một lưỡi kiếm dài khác xuất hiện, Cao Bằng hét lớn hơn, tiếng gào thét thảm thiết giống như giết lợn vậy.
“Cao Phong, anh không thể động tay với tôi, ngươi không được làm vậy với tôi, nhà họ Cao sẽ không buông tha cho anh”
“Anh họ tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh, sẽ không cho anh có kết cục tốt đẹp!”
Cao Bằng gào thét, không quên uy hiếp Cao Phong.
Anh ta muốn để cho Cao Phong tỉnh lại theo cách này,muốn dùng nhà họ Cao uy hiếp.
Tuy nhiên, rõ ràng là anh ta đã nghĩ quá nhiều.
Cao Phong hiện tại dường như phát điên, làm sao có thể dừng tay? “Hôm nay tôi sẽ giết Cao Bằng trước, ngày sau tôi sẽ giết Cao Anh Hạo!”
“Dòng họ Cao, tôi sẽ giết từng người một!”
Cao Phong hét lên một tiếng, sau đó lại quẹt xuống: “Con dao này là cho vợ tôi Kim Tuyết Mai!”
“Xoẹt!”
Con dao đã được cắt trực tiếp từ ngực của Cao Bằng đến bụng dưới.
Quần áo xé rách ra và máu chảy ròng ròng.
Cao Phong điều khiển con dao sắc bén trong tay cực kỳ chính xác, không quá sâu cũng không quá nông.
Cần phải cho Cao Bằng nếm mùi đau thương, chứ không thể để anh ta chết sớm vì vết thương quá nặng.
Cái chết của kẻ kia quá đơn giản, không thể để Cao Bằng chết dễ dàng như vậy! Nghe được lời nói của Cao Phong, Cao Bằng thất thần, thậm chí quên cả việc hét lên.
“Con dao này là dành cho các thành viên của Liên minh Đế Phong của chúng ta!”
“Con dao này là cho anh trai Khúc Đại Minh của tôi!”
“Con dao này…”
Mỗi khi Cao Phong nói một câu, liền vụng xuống một nhát, để lại cho Cao Bằng một vết thương dài.
Cao Bằng lúc đầu la hét thất thanh, nhưng cuối cùng giọng nói của anh ta vô cùng yếu ớt.
Khu vực đầy tuyết nơi anh ta ở đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Cao Phong không biết đã vung ra bao nhiêu nhát dao, nhưng xét theo vết thương trên người Cao Bằng, có lẽ không dưới hai mươi nhát dao.
Hơn hai mươi vết thương chằng chịt, trông gớm ghiếc vô cùng.
Bộ đồ vest cao cấp của Cao Bằng còn rách nát hơn và bị cắt thành vô số dải dài.
“Ông Lâm, cậu chủ Phong…”
Cao Kim Thành có chút lo lắng.
“Đừng lo lắng”
Lâm Vạn Quân hơi xua tay nói: “Có một số việc cậu chủ Phong phải tự mình trải qua.”
“Cao Bằng đã không có lương tâm như vậy, khi bọn họ phái người đến truy sát cậu chủ Phong, hắn đã không còn là người thân của cậu chủ Phong nữa, còn nói đến việc giết người thân sao?”
“Điều quan trọng nhất là nếu bây giờ Cao Phong không xử lý Cao Bằng, thì cậu ta sẽ phải đối mặt với Cao Anh Hạo và nhiều người trong gia đình họ Cao, đến khi đó càng khó đối phó.”
Lâm Vạn Quân rõ ràng có tâm nhìn ra rất xa, suy nghĩ rõ ràng về tất cả những điều đó.
Cao Chương Võ Trạch gật đâu không nói nữa, hắn cũng có thể nghĩ đến những điều Lâm Vạn Quân nói.
Sau một cú đánh nữa, Cao Phong thở hắt ra một hơi và cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Quần áo trên người cũng đã dính rất nhiều máu.
“Anh không thể giết tôi, chúng ta đều là người của nhà họ Cao, anh làm sao có thể giết tôi…”
Cao Bằng gục xuống trước mặt Cao Phong, nằm trên tuyết lạnh run người, trong miệng vẫn vô thức lấm bẩm.
“Haha..”
Cao Phong cười phá lên, nếu bọn họ coi mình như người nhà, sao có thế khiến mình tức giận như ngày hôm nay? Tuy nhiên, lúc này nói bao nhiêu cũng đều không có nghĩa lí gì hết.