RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1524.

Cao Phong đã không còn tiếp tục sống bám vào nhà họ Cao nữa, cuộc sống vẫn tốt đẹp như lúc đầu..

Anh cũng không cần đến sự công nhận của Nhà họ Cao nữa, không cân bọn họ đón mình về nhà nữa.

Cao Phong vào thời khắc này đã không phải là người mà Nhà họ Cao bọn họ có thế đè nén sự tồn tại.

Đợi đến lúc Cao Phong lần nữa đi đến Bắc Đảo của Nhà họ Cao, đó chính là lúc Cao Phong sẽ đàn áp mạnh mẽ Nhà họ Cao.

“Hôm nay, tôi dẫn anh đi đến cầu Nại Hà trước, đế anh thăm dò đường cho anh họ của anh”

“Đường hoàng tuyên, lên đường bình an!”

Cao Phong vừa nói chậm rãi, vừa nắm chặt đao bằng hai tay, từ từ đưa đao lên không trung.

Cao Phong vốn dĩ đang nhằm chặt hai mắt, giờ phút này bông trừng lên, nhìn sự sắc bén đang lóe lên trên thanh đoản đao, vô cũng đáng sợ.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Cậu bảo tôi làm gì cũng được, sau này tôi sẽ là tay chân của cậu, tôi sẽ giúp cậu đối phó với Cao Anh Hạo.”

“Đừng giết tôi, tha cho tôi đi”

Cao Bằng khóc lóc chảy cả nước mũi, hận không thể ôm hai chân của của Cao Phong mà xin tha mạng.

Nhưng trong mắt của Cao Phong chỉ có sự hài hước, nửa phần thương xót cũng không có.

Đối với loại người không có nguyên tắc và giới hạn này, nếu như giữ lại sau này ắt sẽ có tai họa.

“Không cân nữa”

Tiếng nói của Cao Phong thốt ra, cũng là lúc thanh đao được giơ lên chém một cách chuẩn xác vào đâu của Cao Bằng.

Cao Bằng bông trừng mắt, dùng toàn bộ sức lực cơ thể để tránh, thanh đao đó lập tức cắm xuống nền đất “Bịch”

Dưới mùa đông giá lạnh này, thanh đao bị va chạm với sàn đất cứng, đương nhiên sẽ bị tóe lửa tung tóe.

Phải biết rằng sức lực của Cao Phong mạnh như nào, chất lượng của thanh đao lại tốt như vậy.

Nếu không phải Cao Bằng dùng toàn lực để tránh, e rằng đã bị chém đứt đầu rồi.

“Bịch”

Cao Bằng chạy lên trước, chịu đựng cơn đau buốt toàn thân, giữ lấy chân của Cao Phong, trên mặt đều hiện lên sự cầu xin.

Dù cơ thể có đau như nào vẫn tốt hơn là mất mạng.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói cho cậu nghe một bí mật, tôi sẽ nói cho cậu nghe về cái chết của ông cậu”

Cao Bằng nhìn chằm chằm vào Cao Phong, nói nhỏ bằng giọng van nài.

“Cái gì?”

Tâm trí của Cao Phong vững chắc như đá, bỗng nhiên xuất hiện một khe hở, thân sắc trở thành kinh ngạc Ông nội mà Cao Bằng nhắc đến chính là người đứng đầu của họ Cao, là ông nội của Cao Phong Nhưng khi nghe những lời này của Cao Bằng, chẳng lẽ cái chết của ông có điều kì lạ khác? “Chỉ cần đừng giết tôi, tôi sẽ nói cho cậu nghe nhiêu chuyện mà cậu không biết, đừng giết tôi!”

Cao Bằng giống như một con chó, không ngừng cúi lạy với Cao Phong.

Cao Phong nhìn Cao Bằng thâm trầm, sau đó hỏi bằng ngữ khí lạnh như băng: “Là ai?”

“Nói chuyện ở nơi này không tiện, cậu đưa tôi đến nhà thương trước, chỉ cân không giết tôi, tôi sẽ nói cho cậu!”

Cao Bằng nghiến răng, đầu ngước lên nhìn Cao Phong bằng ánh mắt kiên định.

Anh ta muốn đánh cược một ván, cược Cao Phong sẽ vì muốn biết bí mật này mà tha mạng cho anh ta, chỉ có thể nói rằng anh ta quả thật đúng rồi.

Để biết mọi chuyện một cách kĩ càng, anh chỉ có thể tạm thời giữ cái mạng của anh ta lại: “Nếu mày dám lừa tao, tao sẽ khiến cho mày sống không được chết cũng không xong…ˆ Cao Phong khí thế uy nghiêm nói.

“Tôi biết, tôi biết…”

Cao Bằng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc Cao Phong suy nghĩ giây lát, sau đó hít vào ngụm khí, quay người vẫy tay nói: ”

Đưa anh ta đến bệnh viện.”

Lâm vạn quân đang đứng đó ngây người, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ai dám hỏi, liên chấp hành mệnh lệnh.

Đợi sau khi Cao Bằng đi, cả con phố này trừ những người đứng xem ra, tất cả là tay chân của Cao Phong.

Có Dư Văn Cường mạnh mẽ, có Cao Kim Thành, có bọn Long Tuấn Hạo và Liễu Ông Trạch, còn có Long Chí Minh ở trong Đế Phong Liên Minh, bao gồm cả Hướng Hạo Nam đi trong đêm từ Bắc Hải đến đây, nhiều vô số, bất giác Cao Phong đã có số người tiếp ứng nhiều như vậy, khiến người khác vô cùng chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi